Bởi vì mỗi quốc gia đều chỉ có bốn vị hoàng tử, nên việc phân chia nơi tạm trú cũng hết sức thuận tiện. Cộng thêm công chúa ở riêng một căn, tổng cộng chín căn nhà, vừa đủ để chứa toàn bộ thành viên hoàng thất bốn nước.
Mỗi căn nhà đều có một vị trưởng lão và một vị thái thượng trưởng lão luân phiên giám thị suốt mười hai canh giờ không gián đoạn, nhằm “bảo hộ” an toàn cho bọn họ.
Sau khi đệ tử Đông Ly Quốc hoàn tất việc dọn dẹp hành lý, Xích Diễm, Vân Nguyệt cùng Bắc Minh Khải và nguyên thái tử phi Lâu Tuyết Lan liền dọn vào ở.
Nơi này vẫn là một tòa tiểu cổ bảo ba tầng, thiết kế tinh xảo. Vì Bắc Minh Khải đã bị phế thành thứ nhân, thân phận không bằng Xích Diễm, cho nên Xích Diễm cùng Vân Nguyệt ở tầng ba, Bắc Minh Khải và Lâu Tuyết Lan ở tầng hai, còn tầng một là phòng khách và phòng bếp chung cho mọi người.
“Lão tam, từ nay chúng ta ở cùng một chỗ, hy vọng không làm phiền đến đệ.”
“Đại ca nói lời chi khách khí vậy, chúng ta đều là huynh đệ, đâu cần giữ lễ.”
Nói rồi, hai người mỗi người trở về phòng mình. Vân Nguyệt và Lâu Tuyết Lan liếc nhìn nhau, sau một cái gật đầu chào nhẹ, cũng theo chân mà rời đi.
Vừa vào phòng, thấy Vân Nguyệt vẫn trầm ngâm không nói, Xích Diễm liền hỏi: “Nguyệt Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Xích Diễm, nói: “Ngọn lửa, chàng không cảm thấy có điều gì kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Bắc Minh Khải, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849698/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.