Lần đầu tiên chứng kiến Tân ca ca đau lòng đến rơi lệ, mà nguyên nhân lại chính là do nàng gây ra, Vân Nguyệt cảm thấy tâm can như bị dao cắt.
Nàng nên làm gì đây? Nàng thật sự không muốn tổn thương Tân ca ca, càng không muốn nhìn thấy hắn rơi lệ…
Ngay sau đó, nàng bị Chiến Tân Đường mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, thật sự là ôm rất chặt.
Chưa bao giờ Tân ca ca ôm nàng như vậy, đến mức khiến nàng khó thở, nhưng lại cảm nhận được thân thể hắn không ngừng run rẩy, nàng biết, hắn không muốn để nàng thấy được nỗi thống khổ của hắn.
Dẫu hắn đã cố gắng nén khóc, nhưng cơ thể run rẩy cùng những tiếng nức nở thoát ra, lại khiến tim nàng đau đớn khôn nguôi.
Một bên là Xích Diễm – người nàng động tâm, một bên là người đã bầu bạn cùng nàng từ nhỏ, kể cả khi nàng không còn hoàn bích, cũng không trách móc nửa lời. Tân ca ca, người luôn dịu dàng, bao dung nàng suốt ba ngàn năm.
Nàng rốt cuộc nên làm thế nào?
“Nguyệt Nhi, đừng rời xa ta…” – thật lâu sau, Chiến Tân Đường giọng nghẹn ngào, đầu vùi trên vai nàng, khẩn cầu tha thiết.
“Ta…” – Vân Nguyệt cảm thấy bản thân đang giằng xé dữ dội.
Nàng có thể không gả cho Xích Diễm, nhưng liệu nàng có thể vượt qua chướng ngại trong lòng để gả cho Tân ca ca không?
“Xin ngươi… Đừng rời khỏi ta! Nguyệt Nhi… Cầu xin ngươi!”
Vân Nguyệt chỉ mới mở lời, Chiến Tân Đường đã vội ngăn cản. Hắn không thể chịu đựng nổi việc nàng từ chối. Đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849763/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.