“Nguyệt Nhi nàng không yêu ngươi – điều đó trong lòng ngươi rõ hơn ai hết. Nàng đồng ý gả cho ngươi, là bởi vì nàng lương thiện, không nỡ nhìn thấy ngươi đau khổ. Nàng từng nói với bản tôn, ba ngàn năm nay luôn là ngươi bên cạnh bầu bạn, ái mộ nàng, nên nàng không nỡ phụ ngươi. Nàng không yêu ngươi, nhưng cũng không đành lòng làm ngươi tổn thương, nên mới nguyện ý hy sinh chính mình, từ bỏ tình yêu, ở bên ngươi cả đời.
Còn ngươi, luôn miệng nói yêu nàng, lẽ nào ngươi cam tâm nhìn nàng cả đời dè dặt, cẩn trọng sống vì người khác, từ bỏ chính hạnh phúc của mình chỉ để cùng ngươi sống chung?”
“Ngươi dựa vào đâu nói nàng cùng ta không hạnh phúc? Dựa vào đâu nói nàng ở bên ta sẽ đau khổ?” – Chiến Tân Đường nổi giận, rống lên.
Lời Xích Diễm chính là chạm trúng điểm yếu của hắn. Suốt một tháng du ngoạn cùng Vân Nguyệt, hắn thấy rõ trong lòng nàng chưa từng thảnh thơi. Trong ánh mắt nàng, luôn hiện bóng dáng của một người khác. Có lúc, nàng thậm chí gọi nhầm tên hắn.
Hắn vẫn giả vờ không để ý, nàng cũng giả vờ như không có chuyện gì – nhưng càng như thế, khoảng cách giữa hai người càng thêm xa cách.
Suốt một tháng, không những không thêm yêu thương, mà chỉ toàn lạc lõng.
Nhiều lúc hắn tự hỏi, liệu bản thân có sai không? Liệu nàng có thật sự là người mà hắn mong đợi?
Nhưng hắn không cam lòng. Một người hắn thầm yêu suốt ba ngàn năm – sao có thể dễ dàng buông tay?
Nhìn Chiến Tân Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849768/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.