Tác giả: Vân Phi Mặc
Đi đường suốt một buổi sáng, Tiểu Đoàn Đoàn có chút chịu không nổi, Lâm Diệp Nhi lại một chút cảm giác cũng không có. Lâm Võ cũng đã nhìn ra thân thể Lâm Diệp Nhi thật sự tốt.
"Đi thêm một đoạn đường nữa, nếu vẫn không có gì, chúng ta chỉ có thể quay trở về." Ba người ngồi ở gốc cây đại thụ gần đó lấy ra bữa trưa đã chuẩn bị.
Lâm Diệp Nhi nhìn đại thụ che trời, sum xuê, loại cây như thế này ở hiện đại đúng là tìm đỏ mắt cũng không thấy. Lâm Diệp Nhi nhìn đến cách đó không xa, loại địa phương này hẳn là có nấm.
Lâm Diệp Nhi nói với hai người: "Ta qua bên kia nhìn xem."
Tiểu Đoàn Đoàn đi theo đứng dậy, nhắm mắt đi theo sau nàng.
Lâm Võ nhìn về phía cây gỗ đổ xuống nơi đất trống, nói, "Hai người phải chú ý, có việc liền kêu đệ. Đệ đi qua bên đó nhìn xem có gì có thể mang về hay không."
"Một canh giờ sau, ở chỗ này tụ họp."
"Được."
Ba người tách ra, Lâm Võ không dám đi xa, vì sợ các nàng gặp nguy hiểm, bản thân lại tới không kịp. Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người chỗ cây ngã xuống kia, trên mặt đất quanh năm suốt tháng tích lũy lá rụng, người dẫm lên đi lên rất mềm mại, giống như là đạp lên nệm cao su vậy, có co có dãn.
Cây cối đã như vậy nhiều năm, trong không khí cũng phảng phất mùi nấm mốc. Lâm Diệp Nhi đến gần , kinh ngạc phát hiện ở đây có rất nhiều nấm.
Lâm Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-phu-thuong-thap-nong-nu-huu-diem-dien/883287/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.