Phong Đại Xuyên nhìn, tim đau đớn kịch liệt.
Giống như xé rách, há miệng, một câu cũng nói không nên lời.
"A, a, a. . . . . ."
Đột nhiên, hắn đã hiểu, những người đó đã từng sợ hãi, những oán hận kia, những ánh mắt oán độc đó, vô lực vùng vẫy.
Không thể làm gì, cuối cùng chết đi.
Dù cho hắn chết đi, linh hồn của bọn họ, cũng phiêu tán với hận ý nồng đậm.
"Lão gia, cứu ta, cứu lấy hài tử của chúng ta, xin ngươi, lão gia. . . . . ." Lâm Sương khổ sở cuộn tròn lại, thân thể khẽ nhúc nhích, mắt đầy khẩn cầu nhìn Phong Đại Xuyên.
Phong Đại Xuyên nhìn, có lòng cứu, nhưng không làm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sương khổ sở khẩn cầu, phía dưới máu từ từ chảy ra, lan rộng ra.
"A, a, a. . . . . ."
Phong Đại Xuyên cúi đầu thét chói tai.
Hài tử của hắn, hài tử duy nhất còn sống của hắn.
Không còn, không còn rồi.
Ngã xuống đất, Phong Đại Xuyên ha ha nở một nụ cười.
Báo ứng, báo ứng, báo ứng.
Năm đó, hắn vì bạc, đi giết Vô Ưu Quận chúa và Cung Ly Lạc, tự tay ném Vô Ưu Quận chúa xuống vách đá.
Mười năm sau.
Hài tử của hắn, từng người một chết ở trước mặt hắn, mà còn có hài tử chưa ra đời, còn chưa kịp nhìn thấy cảnh vật trên thế gian này.
Oán. . . . . .
Chẳng oán được ai.
Mọi chuyện sáng tỏ, báo ứng xác đáng.
Báo ứng, báo ứng.
Phun ra một ngụm máu, Phong Đại Xuyên há miệng muốn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-tuyet-sung-cuong-phi/1940409/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.