Tiêu Ngự chăm chú nhìn mười con u linh này, vẻ mặt hơi trầm ngâm, nếu ko đập bọn này thì ko còn cách nào khác, nhìn thoáng qua thanh kĩ năng, tất cả đã sẵn sàng, Tiêu Ngự quyết định …
Những con u linh tụ tập tại đây lâu lâu lại đi ra ngoài trong chốc lát ( tolet chăng ) Tiêu Ngự chăm chú nhìn vào một con u linh đang đơn độc bước ra, chậm rãi rời chổ ẩn núp đi tới gần.
Thâu Tập!!!
Đánh cho con quái ngất đi, rồi dùng bối thứ cùng dịch cốt, khi con u linh đánh trả thì dụng phản thủ bối thứ, con u linh bị tiêu diệt ngay lập tức. Khi cả đám u linh còn lại phản ứng, bắt đầu tiến lại đánh Tiêu Ngự thì hắn đã sớm trốn thoát.
Cứ như vậy mà tiễn đưa từng con u linh đi, mặc dù tốn rất nhiều thời gian, nhưng xem ra cũng khả thi, bởi vì kĩ năng chạy trốn của Tiêu Ngư tương đối nhiều, những con u linh này tuy là đông nhưng cũng ko đụng được vào cọc lông nào của hắn.
Dần dần, số lượng u linh quái ngày càng ít, Tiêu Ngự lập tức phát hiện ra một vấn đề, trong đám này, con đứng ở giữa, có cái tướng khá là to so với đồng loại bình thường, đặc biệt căp mắt đỏ rựa như máu tươi của nó tràn ngập sự điên cuồng.
Con u linh này xem ra ko phải quái bình thườn, phỏng chừng chắc cũng là đầu lĩnh. Suy đi tính lại một chút, Tiêu Ngự quyết định cứ đưa tiễn những con u linh bình thường bên cạnh nó trước đi rồi tính tiếp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-dam/752891/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.