Hoài Đông Li không biết Nhiễm Mặc Phong muốn dẫn mình đi đâu. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong với sắc mặt ngưng trọng chạy trở về, bảo y lập tức lên ngựa, rồi phóng đi, thì y lựa chọn không hỏi cùng tín nhiệm. Thiếu niên này nhỏ hơn y 5 tuổi nhưng rất chững chặc, không hề lỗ mãng. Cho nên mặc kệ đối phương muốn dẫn y đi đâu, y cũng không hỏi nhiều, y tin tưởng, thiếu niên này sẽ dẫn y đi gặp phụ hoàng.
Nhiễm Mặc Phong ở trên đường đào mấy quả trứng chim cho chim ưng ăn no bụng, bởi vì không có giấy bút, nên nó xé một mảnh vải trên áo lót, rồi rạch đứt ngón tay, viết cho phụ vương một phong thư, sai chim ưng mang đến cho phụ vương. Sau khi chim ưng bay xa, nó mang Hoài Đông Li đi về phía đông nam. Nhiễm Lạc Thành mất tích, nó không biết ai là người đứng ở phía sau sai sử, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian nan, nó cũng phải tìm được Nhiễm Lạc Thành, cho dù là thi thể của hắn.
Trời đông giá rét, Nhiễm Mặc Phong lo lắng chính là làm sao thu xếp cho Hoài Đông Li. Tuy y chưa từng than khổ, nhưng nó biết y đang cố gắng gượng. Mang theo y, hành trình sẽ chậm đi rất nhiều, ngoài ra những vết thương khi Hoài Đông Li ở cung Sở Quốc bị thương vẫn chưa lành, lại thêm phong hàn, nên hai ngày nay vẫn luôn ho khan.
“Mặc Phong, ngươi đừng lo cho ta. Thân thể của ta ta rất rõ, qua vài ngày sẽ tốt thôi. Ta chưa từng cưỡi ngựa rong ruổi trong tuyết như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-dong/874819/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.