Mọi người trong cung vì trận cuồng phong đột nhiên đến mà bối rối bất an, Nhiễm Mục Kì dưới sự bảo vệ của thị vệ về tới Vô Tam điện. Rồi y từ trong miệng thị vệ biết được dị trạng của Nhiễm Mặc Phong, mà ngay sau khi gió ngừng thổi, có người bẩm báo phát hiện thái tử Nhiễm Lạc Thành bị hôn mê nằm ở trên đường mòn bên cạnh rừng trúc trong cung. Vừa nghe được tin tức như thế, Nhiễm Mục Kì liền nhướng mi.
“Bệ hạ...... bên Thái y truyền đến tin tức, xương vai cùng xương ngực của thái tử điện hạ bị gãy, tâm phế cũng bị tổn thương.” Hỉ Nhạc vừa từ Nghi Phượng cung của hoàng hậu trở về, quỳ gối bẩm báo, sau đó lén nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng.
“Lạc Thành tỉnh chưa?” Nhiễm Mục Kì nằm trên ghế nằm mềm, nhắm mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
“Bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ còn chưa tỉnh. Thái y nói điện hạ bị thương rất nặng, có lẽ phải mê man mấy ngày mới có thể tỉnh lại.”
Nhiễm Mục Kì từ trên bàn lấy qua một viên ô mai bỏ vào trong miệng, sau khi ngậm một lúc, y mới liếm liếm môi nói: “Có biết ai làm nó bị thương không?”
“Hoàng hậu nương nương, Tể tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân đã phái người đi thăm dò.” Thấy Hoàng Thượng nâng mắt lên, Hỉ Nhạc cuống quít cúi đầu xuống, nói.
“Tra?” Nhiễm Mục Kì cười khẽ vài tiếng, “Vậy cứ tra đi.” Phong Nhi đột nhiên ở trong cung chạy loạn, Lạc Thành lại bị hôn mê, mối liên hệ trong đó rõ ràng như thế cần phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-dong/874909/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.