Kỳ thật Tả Kỳ còn muốn hỏi Tô Lục công tử vì cái gì muốn lạt mềm buộc chặt, lại đột nhiên nghe thấy dưới tàng cây truyền đến thanh âm lạnh lùng của thiếu gia: “Hai người các ngươi định ở trên đó bao lâu nữa?”
Tả Kỳ cùng Hoa Lân liếc nhau một cái, sau đó thả người từ trên cây xuống, Âu Dương Lam nhìn hai kẻ nghe lén nhìn lén đứng ở trước mặt, tâm tình đang u ám lại càng thêm âm trầm, lời cũng lười nói, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
“Thiếu gia thật đáng thương.” Tả Kỳ nhìn bóng dáng chủ tử tức giận, không khỏi thở dài.
Hoa Lân một phen ôm cổ hắn, ngữ khí rất là hung tàn: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Thiếu gia đáng giận nhất chính là không nói hai lời đã nhào lên gặm miệng Tiểu Nhan, cả câu thích cũng không chịu nói, trách không được A Nhan sẽ trực tiếp bỏ đi!”
“Chính là…… Chính là thiếu gia vì cái gì mà thích Tô Lục công tử? Phụ thân Tô Lục công tử là Thừa tướng, Tô Thừa tướng khẳng định sẽ không để nhi tử của mình gả vào phủ Hoàng tử. Huống chi, bên phía Hoàng Thượng chưa chắc sẽ đồng ý.” Khó thấy, Tả Kỳ cũng có một lần suy nghĩ sâu xa như vậy, Hoa Lân sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Yên tâm, Thừa tướng so với Hoàng Thượng đương nhiên là Hoàng Thượng có tiếng nói hơn. Hoàng Thượng luôn sủng ái thiếu gia, dù thật sự không thích việc nam tử kết hôn, chỉ cần thiếu gia cùng Tô Nhan lưỡng tình tương duyệt, thành thân cũng xem như trong tầm tay.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-nien/1914368/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.