🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau một hồi lộn xộn, nàng đưa Thẩm Trăn vào một gian phòng bên cạnh để thái y chẩn trị.

Dù đã được đắp chăn, nhưng khi tỉnh lại, đôi môi Thẩm Trăn vẫn còn hơi tím tái.

Sau khi được thái y châm cứu để điều hòa khí huyết, Tri Ngu đang ngồi bên giường cũng được thái y bắt mạch.

Vân Tô bưng một bát thuốc đã sắc xong, thái y do dự hỏi: “Phu nhân cũng bị ướt người, thuốc này là để phu nhân uống trước, hay là…”

“Cho Thẩm cô nương uống trước.”

Dường như vị phu nhân kia cũng bị chuyện này dọa sợ không nhẹ, nhưng khi trả lời câu hỏi này lại không hề do dự.

Nghe vậy, Vân Tô cầm bát thuốc thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức bưng thuốc lên cho Thẩm Trăn.

Nhưng khi nàng ta cúi người đưa cho đối phương, Thẩm Trăn vẫn đang im lặng nãy giờ đột nhiên hất đổ bát thuốc.

Bát sứ rơi xuống đập vào bả vai Tri Ngu, nước thuốc cũng theo cổ áo thấm vào trong người nàng.

Dù không quá nóng, nhưng Tri Ngu lập tức nhận ra sự bài xích cực đoan của Thẩm Trăn dành cho mình sau khi tỉnh lại.

Thẩm Trăn siết chặt ngón tay, cố gắng mở miệng: “Phu nhân hà tất phải giả nhân giả nghĩa…”

“Người đẩy ta xuống nước chẳng phải là ngươi sao?”

Thẩm Trăn có thể khẳng định, lúc đó mình không phải trượt chân rơi xuống nước, mà rõ ràng là bị một bàn tay độc ác dùng sức đẩy nàng ta xuống.

Những người trong phòng lập tức trở nên xôn xao.

Tri Ngu vì lời nói này của nàng ta mà nhớ đến vị trí đứng lúc đó, và những hiểu lầm rất dễ xảy ra, nhất thời cảm thấy đau đầu.

“Ai nói với Thẩm cô nương rằng người đẩy ngươi xuống nước là ta?”

Vân Tô ở bên cạnh chột dạ không thôi, sợ Tri Ngu sẽ vạch trần điều gì đó, bèn lập tức lên tiếng: “Là nô tỳ tận mắt chứng kiến…”

Nàng ta nhìn mọi người xung quanh: “Trước đây nô tỳ là người hầu hạ phu nhân, phu nhân… phu nhân đối xử với nô tỳ rất tốt, nên theo lý mà nói, nô tỳ cũng là người không bao giờ cố ý vu oan cho phu nhân.”

Không đợi Tri Ngu lên tiếng, Nhứ Nhứ lập tức giận dữ nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Thái y bị vây giữa đám người lập tức tỏ vẻ khó xử, cũng chỉ đành khuyên nhủ: “Có lẽ vị cô nương này vừa rơi xuống nước vẫn chưa tỉnh táo lại, chi bằng phu nhân vào trong phòng thay đồ rồi nói chuyện tiếp…”

Nửa người Tri Ngu bị nước thuốc làm ướt, lớp áo lót thoắt ẩn thoắt hiện không được thoả đáng cho lắm.

Nhứ Nhứ sợ lát nữa có người ngoài tiến vào, vội dìu phu nhân vào phòng trong thay quần áo trước.

Sau khi tránh khỏi tình hình bên ngoài, Tri Ngu mới cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.

Nếu Thẩm Trăn không phải trượt chân rơi xuống nước, vậy chỉ có hai khả năng.

Một là chính nàng ta vô tình trượt chân xuống nước, mọi chuyện chỉ là ảo giác của nàng ta.

Nhưng Thẩm Trăn nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không giống như ảo giác.

Vậy thì khả năng còn lại…

Chỉ có thể là Vân Tô…

Tuy không biết vì sao  Vân Tô lại đẩy Thẩm Trăn, nhưng Tri Ngu cảm thấy nha hoàn này vừa rồi lộ ra rất nhiều sơ hở trong sắc mặt.

Thay vì tranh cãi vô ích với Thẩm Trăn đang kích động vì sợ hãi, Tri Ngu muốn nhẫn nhịn trước, đợi về phủ rồi giải thích hiểu lầm sau.

Dù sao Vân Tô ở ngay trước mắt nàng vẫn còn chột dạ như vậy, nếu giao cho người của Thẩm Dục tra hỏi ra chân tướng, chuyện Thẩm Trăn rơi xuống nước chắc chắn cũng không thể đổ lên đầu nàng được.

Đến lúc đó hiểu lầm tự khắc được hóa giải.

Quan trọng hơn cả, hôm nay vị công chúa Thanh Hòa kia cũng từng đi qua, có lẽ khi cần thiết thậm chí có thể giúp Tri Ngu minh oan…

Tri Ngu tính toán từng bước, đảm bảo cuối cùng mình sẽ không phải chịu tiếng xấu gì, lúc này mới phối hợp cùng Nhứ Nhứ thay quần áo.

Sau khi cởi bỏ những lớp quần áo ẩm ướt, Nhứ Nhứ vội lau khô người cho nàng, rồi lấy quần áo sạch sẽ đến, lại nghe thấy những phu nhân nghe tin chạy đến bên ngoài bàn tán xôn xao.

“Vị phu nhân đó… lại ác độc đến thế ư?”

“Ai mà biết được… thời buổi này, mấy người phụ nữ độc ác cũng có viết hai chữ “độc ác” lên mặt đâu…”

“Thế mới nói, có một số người vì mấy cái suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà ra tay tàn nhẫn lắm đấy.”

“Mấy người cứ xem đi, lát nữa thể nào nàng ta cũng khóc lóc kể lể mình vô tội cho mà xem.”

Những lời bàn tán về “người phụ nữ độc ác”, “lòng dạ rắn rết” rất chói tai.

Những lời đàm tiếu này một khi lan rộng ra chắc chắn sẽ huỷ hoại danh tiếng của phu nhân của họ.

Trong lòng Nhứ Nhứ vô cùng tức giận, suy đoán tình hình lúc đó, Thẩm Trăn hoàn toàn không có mắt phía sau lưng, thậm chí người có mặt còn có cả Vân Tô, tại sao nàng ta lại khẳng định chắc nịch là Tri Ngu?

Vì sao không tiếc làm lớn chuyện mà công khai chỉ trích phu nhân của nàng ấy?

Một mặt là vì nàng ta có thành kiến sâu sắc với phu nhân, mặt khác, rõ ràng là muốn hạ quyết tâm muốn hủy hoại phu nhân.

Nhứ Nhứ không thể nhịn được nữa, ném chiếc khăn tay sang một bên.

Tri Ngu hơi hoàn hồn, thấy vậy hơi ngạc nhiên gọi nàng ấy lại, nhưng Nhứ Nhứ đã sải bước lao ra ngoài.

Những suy nghĩ vốn vừa ổn định của Tri Ngu lập tức bị rối loạn theo, sợ Nhứ Nhứ sẽ làm ra hành động lỗ m.ãng, vội vàng tự mình nhặt đống quần áo rườm rà mặc vào người.

Đột nhiên Nhứ Nhứ chen qua đám đông, lập tức khiến những người đó im bặt.

Nàng ấy chậm rãi bước đến trước giường Thẩm Trăn, giả vờ hỏi: “Lúc Thẩm cô nương được cứu lên bờ, phu nhân nhà ta đã cởi áo khoác của mình ra đắp cho cô nương, che chắn cho cô nương không bị người khác nhìn thấy thân thể, vậy có thể trả lại chiếc áo đó được không?”

A Nhiễm bên cạnh vì nghe tin cô nương nhà mình rơi xuống nước mà đỏ hoe mắt, lập tức cười lạnh một tiếng, giật lấy chiếc áo đó rồi ném xuống dưới chân giẫm mạnh mấy cái rồi đá sang một bên.

“Ai thèm cái áo này, muốn thì tự mình nhặt về đi!”

Nhứ Nhứ chỉ cười nhặt chiếc áo đó lên phủi phủi sạch dấu giày trên đó, rồi nhìn ánh mắt khiêu khích của A Nhiễm, nói: “Nếu các ngươi đã trả lại chiếc áo này cho ta.”

“Vậy tất nhiên ta cũng phải thay phu nhân nhà ta trả đồ của Thẩm cô nương lại cho cô nương rồi…”

Nói xong, nàng ấy vừa cầm lấy chén trà trên bàn hắt thẳng vào mặt Thẩm Trăn.

Giống hệt Thẩm Trăn hắt đổ bát thuốc khi nãy vào cổ phu nhân nhà mình vậy.

“Chén nước này trả lại cho Thẩm cô nương…”

Nước trà trong veo từ mi mắt, sống mũi, cằm của Thẩm Trăn nhỏ giọt xuống, cảm xúc kích động sau khi rơi xuống nước của nàng ta còn chưa kịp bình tĩnh lại, thời khắc này càng không kịp đề phòng.

Thế nhưng Nhứ Nhứ không cho ai cơ hội chỉ trích, nói ra những lời đã tích tụ từ lâu: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc phu nhân nhà ta có lỗi với người chỗ nào?”

“Lúc lang quân gặp nạn, ngươi đã làm gì?”

A Nhiễm kinh hãi tiến lên một bước, vội vàng nhặt khăn lau mặt cho Thẩm Trăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi điên rồi sao? Cô nương nhà ta đã từng chăm sóc cho lang quân, chẳng phải vẫn bị phu nhân các ngươi mạo danh thay thế sao?”

“Không sai, nhưng đó là ta tự mình chuyên quyền làm sai, tất nhiên ta dám thừa nhận…”

Nhứ Nhứ hoàn toàn không phủ nhận điều này: “Nhưng sau khi phu nhân nhà ta biết được, bèn lập tức đến đính chính, các ngươi miệng thì nói một lòng không oán không hối luôn bên cạnh lang quân, vậy người của của các ngươi ở đâu?”

“Sau này phu nhân nhà ta vì muốn bù đắp, ngược lại đã thay thế Thẩm cô nương tiếp tục chăm sóc lang quân, Thẩm cô nương có biết hậu quả của việc ấy là gì không?”

Sắc mặt Thẩm Trăn hơi tái đi.

“Hậu quả của việc làm này là lang quân luôn ghi nhớ tất cả những điều tốt đẹp lên người Thẩm cô nương, sau này, lại vì chuyện này mà nhiều lần trách phạt phu nhân.”

“Chắc hẳn Thẩm cô nương cảm thấy đây là phu nhân nhà ta tự nguyện, cô nương cũng không ép nàng làm như vậy đúng không?”

“Vậy… Thẩm cô nương có biết tại sao chiếc túi thêu trong tay cô nương có thể giữ nguyên vẹn trong tay của lang quan đến giờ không?”

“Vì đây là phu nhân nhà ta đã dùng túi thêu này đựng ngân phiếu đưa vào trong nhà lao, chỉ một câu nói của tiện tỳ Vân Tô đã nói rằng những thứ này đều là đồ vật và công lao của cô nương, liền có thể dễ dàng xóa sạch tất cả những sắp xếp và nguy hiểm mà phu nhân nhà ta đã bỏ ra!”

“Nếu như vậy vẫn chưa đủ thì cô nương có biết Liễu ma ma bao lần hãm hại phu nhân nhà ta, những chuyện này lang quân đều có chứng cứ, lúc cô nương rơi xuống nước, cũng là phu nhân nhà ta một tay nắm lấy lan can, nửa người ngâm trong nước để mạo hiểm cứu cô nương, sau khi cô nương tỉnh lại cũng nhường thuốc cho cô nương uống trước, vậy mà cô nương lại dám cắn ngược nàng?”

Mỗi một chuyện đều hoàn toàn trái ngược với hình tượng của Tri Ngu trong mắt người ngoài.

Giống như trong những vở kịch lớn, luôn có những người mệnh khổ bị oan ức hiểu lầm.

Vậy nên, một số người dù tin hay không thì cũng chẳng thể thốt ra lời Tri Ngu độc ác.

Nhưng rõ ràng Nhứ Nhứ muốn liều mạng, vẫn không chịu dừng lại ở đó.

“Thẩm cô nương, nghe đồn cô nương lương thiện nhất, nhưng sao lại có thể hết lần này đến lần khác vong ân phụ nghĩa lấy oán báo ơn với phu nhân nhà ta như thế?”

A Nhiễm thấy sắc mặt Thẩm Trăn càng ngày càng khó coi, nếu không phải bảo vệ Thẩm Trăn thì nàng ta đã sớm xông lên xé nát miệng Nhứ Nhứ ra rồi.

“Không có, đừng nói những lời ngươi nói là thật hay giả… cô nương nhà ta không biết gì cả!”

Giọng nói của Nhứ Nhứ đầy khinh thường: “Vậy mỗi lần Liễu ma ma hãm hại bắt nạt phu nhân nhà ta, cô nương cũng không biết gì sao?”

“Phu nhân nhà ta hết lần này đến lần khác đều có thể nhẫn nhịn nuốt xuống uất ức, nhưng hôm đó khi ta muốn gặp Thẩm cô nương, vì sao cô nương lại tránh mặt? Vì sao không dám quang minh chính đại trả lời ta một câu, là cho rằng phu  nhân nhà ta tự làm tự chịu sao?”

Tránh mặt, chẳng phải là vì chột dạ sao?

“Sau đó lang quân chỉ trừng phạt những việc ác mà Liễu ma ma đã làm, cô nương đã lập tức sốt ruột đứng ngồi không yên, có thể thấy, trong lòng cũng chẳng phải chưa từng nảy sinh ý nghĩ bẩn thỉu nhỉ…”

Nhứ Nhứ là người của Tri Ngu, tất nhiên không thể hoàn toàn giữ được thái độ công bằng tuyệt đối.

Chỉ là khi thuật lại sự thật này, nàng ấy lại thêm vào không ít những ý nghĩ ác ý mà mình suy đoán chủ quan, cưỡng ép đổ lên đầu Thẩm Trăn để trút bỏ nỗi uất ức đã tích tụ bấy lâu.

Giống như bọn họ hết lần này đến lần khác chèn ép phu nhân nhà mình vậy, hết lần này đến lần khác hắt nước bẩn lên người phu nhân.

Nhưng thậm chí Nhứ Nhứ còn chưa làm được một phần mười những chuyện quá đáng mà họ làm, vậy mà sắc mặt Thẩm Trăn đã tái nhợt đến không còn chút máu.

Có thể thấy, hoa trong nhà kính thì đến cả một giọt mưa cũng không chịu nổi.

Nhưng những gì phu nhân nhà mình trải qua có thể gọi là cuồng phong bão táp, thậm chí còn suýt mất mạng.

Hôm nay Nhứ Nhứ đã quyết định liều mạng, không muốn nói lý lẽ với ai nữa, chỉ muốn dốc lòng thương xót cho phu nhân nhà mình.

Thẩm Trăn khép mắt lại, thân thể cũng lung lay như sắp ngã xuống.

Nàng ta có phản ứng như vậy, không phải vì không nghi ngờ lời Nhứ Nhứ nói… mà là vì mỗi khi đối phương nói ra một chuyện, tất cả những dấu hiệu mà nàng ta bỏ qua trong quá khứ đều hiện lên ngay lập tức.

Nhưng tại sao trước kia nàng ta lại không hề phát hiện ra?

Có phải vì… nàng ta thật sự có tâm ý riêng?

Cho nên dù túi thêu kia rõ ràng là do Thẩm Dục trả lại cho nàng ta, nàng ta cũng chưa từng nghĩ xem vì sao thứ vốn trong tay phu nhân lại được đưa đến tay lang quân.

Dù Liễu ma ma có ý gây khó dễ cho Tri Ngu, nàng ta chỉ cảm thấy phu nhân đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, dù chịu chút ấm ức của Liễu ma ma thì có đáng là gì…

Dù lần trước gặp phải thổ phỉ, biết rõ Tri Ngu sẵn sàng liều mạng ở lại cứu nàng ta, nhưng lại không nghĩ đến tại sao sau đó đối phương lại đẩy nàng ta ra.

Nhỡ đâu là vô tình trượt ngã đụng phải nàng ta, hoặc là đẩy nàng ta ra để tránh xa đám thổ phỉ đang truy đuổi phía sau thì sao?

Cho nên khi nàng ta đứng dậy, phát hiện phu nhân bị rơi vào tay một tên thổ phỉ ngay lập tức…

Dường như những nhận thức được xây dựng trong đầu đang dần sụp đổ.

Thẩm Trăn bắt đầu run rẩy, dường như không thể chịu đựng được tất cả những điều mà nàng ta đã bỏ qua.

Nàng ta vốn xuất thân nô tỳ, tận mắt chứng kiến khoảng cách giữa mình và Thẩm Dục ngày một xa hơn…

Đương nhiên nàng ta có sự thanh cao và lòng tự trọng của mình.

Nhưng lúc này, một bát nước và mấy lời của Nhứ Nhứ như muốn phá tan hoàn toàn những thứ đó.

“Câm miệng! Ngươi câm miệng!”

A Nhiễm lập tức buông Thẩm Trăn ra, định xông lên đánh nhau với Nhứ Nhứ.

Nhưng ngay khi nàng ta buông tay, Thẩm Trăn liền gục xuống mép giường nôn ra một ngụm máu đen khiến nàng ta vội vàng đỡ lại.

Ngay cả những lời phẫn nộ trong miệng Nhứ Nhứ cũng đột nhiên dừng lại…

Trước đây, Tri Ngu gần như chưa từng phải tự mình mặc quần áo.

Sau khi Nhứ Nhứ xông ra ngoài, nàng chật vật lắm mới mặc xong những lớp áo lớn nhỏ đó, khi định chạy ra ngoài thì đã quá muộn.

Nhứ Nhứ đã nói hết mọi chuyện.

Những chuyện trông có vẻ ấm ức này, nhưng đối với Tri Ngu mà nói thì tất cả đều là để duy trì cốt truyện, không phải là nỗi ấm ức chân thật mà bản thân nàng có thể cảm nhận sâu sắc.

Nhưng qua miệng của Nhứ Nhứ, lại chẳng khác nào vạch trần hết tất cả những điều thầm kín trong lòng Tri Ngu…

Mà lúc này, họ mới phát hiện ra xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Không chỉ vì những người hóng chuyện không biết từ lúc nào đã bị một số người hầu mặt lạnh mời ra ngoài.

Mà còn là vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Dục.

Không biết người nam nhân đứng sau lưng họ đã nghe được bao lâu.

Vẻ mặt hắn khó đoán, sau khi nhìn thấy Thẩm Trăn nôn ra ngụm máu đó, giọng nói gần như lạnh băng ra lệnh: “Bắt lấy nàng ta, kéo xuống…”

Tri Ngu trông thấy tình thế hiện tại gần như không thể xoay chuyển, trong lúc khẩn cấp đã tiến lên mấy bước, hung hăng hất đổ chén trà trên bàn.

Mảnh sứ vô tình cứa vào cổ tay nàng, nàng ngã ngồi xuống đất, vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Thẩm Dục.

“Nhứ Nhứ, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ ta về trước…”

Nhứ Nhứ giật mình hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, trông thấy máu trên cổ tay phu nhân chảy ra như suối, lập tức đứng ngây dại tại chỗ.

Tri Ngu gần như đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì…”

Nàng không dám nhìn về phía nam nhân kia một cái, giọng nói gấp gáp đến mức run rẩy.

Lúc này Nhứ Nhứ mới vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.

Chủ tớ hai người vừa định rời đi, lại nghe thấy giọng nói càng âm u của Thẩm Dục.

“Đứng lại —”

Hắn đã nói đứng lại, vậy thì đám tuỳ tùng ngoài cửa chắc chắn sẽ không để hai chủ tớ này rời đi dễ dàng.

Lưng Tri Ngu cứng đờ, trong đầu thoáng chốc lướt qua vô số suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được cách nào để bảo vệ Nhứ Nhứ.

Ngay cả khi nàng tự mình chọc giận Thẩm Trăn đến mức nôn ra máu, cũng không chắc bản thân có thể rút lui an toàn, huống hồ một Nhứ Nhứ còn thích hợp làm bia đỡ đạn hơn nàng…

Nếu thực sự ở lại đây, Thẩm Dục… hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Nhứ Nhứ.

Đầu ngón tay Tri Ngu siết chặt vết thương trên cổ tay.

Vết thương ở cổ tay vốn đã bị rạch sâu vì không khống chế được lực đạo.

Giờ lại bị nàng cố ý bóp chặt khiến máu chảy ra không ngừng, từng giọt tí tách rơi xuống nền đất, rất nhanh đã kết thành một vũng nhỏ.

Nàng bất giác quay người lại, cất giọng yếu ớt: “Ta chảy nhiều máu thế này, thật là xui xẻo…”

“Chi bằng để bọn ta đi trước, tránh… tránh làm kinh động đến Thẩm cô nương…”

Khoảnh khắc này, nàng gần như đã hạ tư thái xuống đến mức thấp nhất.

Mà vũng máu chảy trên đất càng trở nên ghê người.

Nhứ Nhứ hoảng loạn, vội vã giơ tay bịt chặt vết thương.

Thẩm Dục lại ra lệnh cho người hầu mời đại phu vào cung.

Vị thái y đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Cần gì phải mời đại phu bên ngoài, ta cũng có thể…”

Thẩm Dục chỉ lạnh lùng buông một câu “Không cần”, rồi bảo thái y đó khám cho Thẩm Trăn.

Sau đó, hắn kéo mạnh Nhứ Nhứ sang một bên.

Nhứ Nhứ muốn tiến lên nhưng bị Bạch Tịch phía sau giữ chặt lại.

Đột nhiên Thẩm Dục bóp chặt cổ tay Tri Ngu, bóp mạnh tưởng chừng như muốn bẻ gãy xương nàng.

Máu tươi vốn đang tuôn trào dưới lòng bàn tay hắn bỗng ngừng chảy, nhưng lực bóp quá mạnh khiến Tri Ngu đau đến mức nghi ngờ hắn muốn bẻ gãy tay nàng.

“Nàng tưởng rằng làm vậy là có thể bảo vệ được tỳ nữ của mình sao?”

Hàng mi dài của Tri Ngu khẽ run lên, muốn quay đầu tìm kiếm Nhứ Nhứ, nhưng cằm đã bị nam nhân kia bóp chặt.

Nàng bị ép phải đối diện với đôi mắt đen âm u lạnh lẽo của hắn, trong ánh mắt sâu thẳm ấy mơ hồ cảm nhận được một số cảm xúc rùng rợn trong đó.

Đầu lưỡi của Thẩm Dục đảo bên trong khoang miệng, không giận mà cười.

“Nếu như trên cổ tay trắng nõn xinh đẹp này mà để lại sẹo thì sao đây?”

“Nếu để lại sẹo…”

“Vậy thì để tỳ nữ kia đến mạng, nàng thấy thế nào?”

Giọng điệu lạnh lẽo thấu xương đó nói cho Tri Ngu biết, hắn chắc chắn sẽ làm được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.