Trong khi con mồi bắt đầu trở mình đi tìm kiếm thợ săn để xuống tay theo lời xúi giục của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, thì trên ngọn một đại thụ bất kỳ giữa rừng rậm bao la, hai vị lão nhân ngồi nhắm mắt xếp bằng như tượng đá bỗng nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra.
Bốn mắt già nua liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự ngạc nhiên, pha chút buồn cười.
“Tân sinh năm nay thực sự là có ý tứ, hahaha!” - Một lão giả áo xám mở miệng cười nói.
“Năm tiểu tử kia hẳn là top 5 của năm nay đi? Thực lực không tệ, tiềm lực cũng không tầm thường, khó trách ngay cả tổ đội lão sinh nội viện đều có thể đánh bại.” - Lão giả còn lại thân mặc áo bào lam cũng nhẹ gật đầu tán thưởng: “Đáng chú ý nhất vẫn là nữ hài đội trưởng kia.
Mới từng đó tuổi mà… tâm cơ rất sâu a.”
Nếu đám người Huân Nhi nghe được những lời trên, hẳn là sẽ ngạc nhiên không thôi.
Hai lão nhân này ngồi ở một chỗ vừa cao, vừa xa, người lại còn già như vậy, thế mà việc người khác làm ở tận đẩu tận đâu đều như bị họ thu hết vào trong mắt.
“Ta ngược lại là không quan tâm, chỉ cần không gây hại gì tới học viện thì đệ tử nhà ai cũng như nhau thôi.
Quan trọng hơn là không giống đám thùng rỗng kêu to năm ngoái, tên nào cũng mắt cao hơn đầu, không ai phục ai để rồi bị chia ra đánh bại, tân sinh năm nay hẳn là có thể làm ra nhiều bất ngờ đây.” - Lão giả áo xám cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-dau-pha-trieu-hoan-nu-than/763728/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.