Đêm đầu tiên ở thôn Dương Gia trở nên khó chịu, một ranh giới vô hình được dựng lên ngăn cách giữa hai người.
Cuối cùng Giang Tự vẫn không để ý đến đối phương, vờ như không nghe thấy. Tựa như quá mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ, chẳng còn sức lực để đối phó.
Diệp Tích Ngôn đành thu tay lại, hiếm khi tự giác một lần.
Ánh trăng lan tỏa mờ ảo, thời gian trôi chậm rãi, gió đêm thổi qua, cái nóng bức phiền toái dần tích tụ.
Hôm sau trời vẫn nhiều mây, buổi sáng không thấy mặt trời, những đám mây tụ lại thành cụm trên bầu trời xanh nhạt. Phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ xa xa với núi non trùng điệp trải dài bất tận, dòng sông gần đó trong vắt phản chiếu bóng hình của nhà cửa. Chỉ cần có gợn sóng, mặt nước lập tức rực rỡ những vòng tròn lan tỏa.
Diệp Tích Ngôn thức dậy sớm, vừa mở mắt đã là tám giờ, sớm hơn một tiếng so với giờ dự kiến xuất phát của đoàn xe. Nhưng khi cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Giang Tự không biết đã ra ngoài từ khi nào, chiếc giường đã nguội lạnh có vẻ như cô ấy lại dậy từ lúc trời chưa sáng.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Tích Ngôn xuống nhà vào lúc tám giờ mười lăm, vừa đúng lúc bữa sáng được dọn ra.
Trong đoàn chỉ có Thiệu Vân Phong và Tiểu Trần đã có mặt, những người khác vẫn còn lề mề trong phòng.
Thiệu Vân Phong vẫy tay gọi cô: "Tích Ngôn, em vào bếp lấy ít bát ra đây múc cháo đi. Tôi lên gọi mọi người xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-do-xuan-quang-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/1110573/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.