Khoảng một thời thần sau, đám người Tiên Dược Đảo chủ quay về khu vực Cao Lãng, hắn dẫn đám người tham quan xong một lượt, bây giờ thì đi quay trở về.
Cao Lãng chú ý đến sắc mặt mọi người, Tiên Dược Đảo chủ cùng với Tô Vũ vẫn cười nói vui vẻ, Triệu Cơ gương mặt như sương lạnh, trong khi đó phía sau bọn hắn Vân Hi biểu cảm rất phong phú, giống như một người bên ngoài vừa xem xong kịch vui.
Trong lòng đối với đám người tò mò vì nội dung bọn hắn nói chuyện, Cao Lãng sắc mặt không thay đổi tiến đến chào hỏi.
" Cao Lãng công tử cảm thấy đám linh dược này như thế nào? Xung quanh đây đều là linh dược tích lũy được của Tiên Dược Đảo suốt hơn một trăm năm qua, được chúng ta đem xuống gieo trồng tiếp tục sinh trưởng."
Tiên Dược Đảo chủ ân cần nói.
Linh dược hoang dại sau khi bị thu thập, không còn chất dinh dưỡng hấp thu, bên ngoài dù để bao lâu, niên hạn của nó sẽ không thể nào tăng trưởng.
Linh dược tuy được bọn hắn suy tính ra niên hạn hàng chục năm, hàng trăm năm,... Nhưng kỳ thực ra chỉ là cách tính khi linh dược tự nhiên phát triển mà thôi.
Chỉ cần có chất dinh dưỡng đủ tốt, linh khí dồi dào, bề ngoài linh dược tuy niên hạn là hàng trăm năm, nhưng thực chất tuổi thọ thật sự của nó chỉ mới hơn mười năm.
" Linh dược xung quanh đây được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng." Cao Lãng cảm thán.
" Cây nào cây nấy đều xanh trưởng mơn mởn, kích thước của nó so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-la-he-thong/1784599/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.