“Mọi người thấy đám mây kia có giống một chú chó con không?” Cửu Hồi chỉ vào đám mây phía chân trời: “Còn đám mây bên cạnh giống cục xương.” “Giống à?” Lạc Yên nhìn thật lâu: “Sao ta thấy giống con mèo.” Hai người thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh sáng vàng xuyên qua mây, chia đám mây giống chó và mèo thành hai phần. “Chậc.” Hai người lập tức mất hứng thú thảo luận, Cửu Hồi tò mò hỏi: “Ánh sáng vàng đó là gì?” “Lệnh triệu tập khẩn cấp của Trấn Tinh Lâu.” Cẩm Khinh Cừu nghiêng người, kéo ghế về phía Cửu Hồi: “Trấn Tinh Lâu do bốn đại trưởng lão của giới tu tiên trông coi. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng sẽ không dễ dàng truyền tin đến các tông môn khác. Ta thấy đạo hữu biết rất ít về giới tu tiên, chẳng lẽ là tiểu sư muội mới gia nhập tông môn năm nay?” Cửu Hồi gật đầu. “Không biết đạo hữu có từng nhìn thấy cô nương đã dũng cảm chiến đấu với ma đầu ở Vấn Tiên thành không?” Cẩm Khinh Cừu không bỏ lỡ bất cứ cơ hội hỏi thăm tin tức nào. “Có.” Đôi mắt Cẩm Khinh Cừu sáng lên. “Lúc ấy, cô nương đó bị ma đầu bắt đi, ta và các sư huynh, sư tỷ núp sau cột đá.” Cửu Hồi uống một ngụm canh, thở dài hối hận: “Xong việc, trưởng lão luôn buồn bã tự trách, tự trách tu vi của chúng ta thấp kém, không thể cứu cô nương kia trong lúc nguy nan. Thật may tông môn của Cẩm thiếu chủ sẵn sàng nhận nàng làm đồ đệ, coi như là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/771303/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.