“Trăng đêm nay sáng quá!” Mạc trưởng lão vuốt râu nhìn trời. “Đúng vậy, đúng vậy.” Lạc Yên và Trường Hà bắt chước ông nhìn trời, một lát sau gió thổi qua, mây đen che nửa vầng trăng, ánh trăng mờ đi hơn một nửa trong nháy mắt. Bầu không khí trở nên hơi lúng túng. “Xin chào tiên trưởng!” Đội tuần tra không nhận thấy bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người, hành lễ với ba người đang trốn trên mái nhà, đẩy bầu không khí vốn rất khó xử lên đến đỉnh điểm. “Khách sáo, khách sáo.” Mạc trưởng lão từ trên mái nhà bay xuống, liếc nhìn con chó đang nấp sau lưng đứa trẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên miếng thẻ treo ở cổ nó, ông mỉm cười hiền lành. “Cảm tạ tiên trưởng đã cứu mạng, không biết đại danh của tiên trưởng, ta không cách nào báo đáp, nguyện cầu phúc và dâng hương cho tiên trưởng.” Đối mặt với Cửu Hồi, đội trưởng tuần tra vô cùng cung kính. Sau khi chứng kiến Cửu Hồi diệt ba con dơi yêu tựa như đập muỗi, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vừa rồi không làm mất lòng vị tiên trưởng này. “Ta là người tu tiên, việc trừ ma bảo vệ đạo nên là nhiệm vụ của mình, không cần lưu lại tên tuổi.” Cửu Hồi đi đến trước mặt đứa trẻ, muốn xoa mặt cậu, nhưng nhìn thấy mặt cậu đầy nước mắt nước mũi, nàng lại xoa con chó dưới chân cậu: “Trở về giám sát cậu chủ nhỏ của ngươi học hành và tập viết, làm một con chó ngoan.” Nàng vùi đầu, dùng giọng nói chỉ có con chó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/771305/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.