“Á… Tĩnh Vân, không được đâu…” Nghe Mộ Tĩnh Vân nói như vậy, Thu Vũ lập tức luống cuống, miệng dẹt lại, ngay tức khắc muốn nhào qua, chỉ có điều đáng tiếc là Hách Liên công tử không bằng lòng lắm, nắm lấy cổ áo của Thu Vũ, kéo hắn về phía sau cách mấy bước, sau đó tự mình dắt tay của Mộ Tĩnh Vân, xoay người dẫn đi ——
“Không cần để ý đến hắn, chúng ta đến khách điếm trước.” Nói không để ý liền không để ý, Hách Liên Dực Mẫn lôi kéo Mộ Tĩnh Vân đi về phía trước, thật sự ngay cả đầu cũng không quay lại một cái, cũng không quản Thu Vũ có tự mình đi theo kịp hay không…
“Hách Liên công tử, ngài không thể khi dễ người khác được!” Đương nhiên là Thu Vũ không dám tự một thân một mình ở lại trên đường, thấy ba người đã dần dần đi xa, mặc dù trong lòng ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể không có tiền đồ mà đi theo…
Quẹo vài lần, Hách Liên Dực Mẫn *khinh xa thục lộ* (xe nhẹ chạy quen đường),một đường đi qua, không lâu sau, bảng hiệu Long Phượng khách điếm đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Dương Châu sơn linh thủy tú là nơi ở của nhiều quan to và quý nhân nổi danh, nhân sĩ vô cùng đông đúc, ở đó tai mắt rất nhiều, người thông thạo tin tức lại càng khỏi phải nói – chắc chắn một phen náo kịch trên phố vừa rồi sớm đã truyền đến tai của mọi người trong khu vực này, tên của “Long Phượng khách điếm” vừa được nói ra từ miệng của Hách Liên Dực Mẫn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1611979/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.