“Sao lại tự mình chạy đến đây?” Bỏ qua con mèo nhỏ trên tay, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Bất Điểm tươi cười sáng lạn như hoa trước mặt. Mộ Tĩnh Vân lại trở lại nơi này, ngược lại cũng bình tĩnh lại, cũng không còn muốn che dấu gì nữa, dù sao mặt tên tiểu tử này như thế này rồi, coi như có muốn che dấu, cũng là phí công thôi —— ai bảo y sinh nhi tử, đều là lượm được cái khuôn mặt đào hoa đó của phụ thân chúng nó, Hách Liên Dực Mẫn chứ!
—— đúng vậy, Tiểu Bất Điểm này, chính là bí mật y che dấu năm năm, luôn luôn sợ bị vạch trần, là nhi tử thứ hai của y và Hách Liên Dực Mẫn…
“ Tiên sinh (dạy học) vừa rồi tới đây nói thấy phụ thân người đã trở lại, cho nên con cùng *La Bặc (Củ Cải Trắng) liền chờ ở tiểu viện luôn.” Giọng nói trẻ con mềm mại, mang theo chút ngữ điệu làm nũng, làm cho người ta nghe thấy, không khỏi cảm giác đáy lòng đều bị hòa tan…
(La Bặc = Củ Cải Trắng. Thật ra bọn mình muốn gọi nó là “Củ Cải Trắng” lắm cơ, cơ mà vì đây là truyện cổ đại với lại Tĩnh tiên sinh của chúng ta cũng không phải người có thể đặt cái tên moe như vậy được. Cứ mặc định trong đầu bé mèo đó là Củ Cải Trắng đi ha =)))
“…” không trả lời, nhưng mặt đã muốn đen một nửa —— tên tiểu tử Đường Tùng Bách đó, chẳng lẽ là sao chổi của y sao?!
Cũng là bởi vì gặp phải hắn, bí mật này mới bị vạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612015/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.