“Vì sao vẫn là một con ngựa…” Làm tổ ở trong lòng Hách Liên Dực Mẫn lắc lư một buổi sáng, Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc mới thật sự tỉnh lại, giương mắt lên nhìn đỉnh đầu đang phơi nắng, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến lòng người cũng dễ cáu kỉnh, trong miệng không nhịn được nhỏ giọng thì thầm một câu – trước kia là bởi vì bị phong bế nội lực nên thân thể suy yếu, hoặc là trên người có thương tích hành động bất tiện, đều thuộc về *tình hữu khả nguyên* (về tình thì có thể lượng thứ),nhưng bây giờ y hoàn toàn không có đau đớn hay bệnh tật gì, vì sao vẫn là phải cùng nam nhân này ngồi chung một con ngựa? Giống như đã tạo thành một thói quen…
“Để thuận tiện ‘chiếu cố’ ngươi.” Vốn là theo bản năng lẩm bẩm một mình, nhưng vẫn là bị tai thính của Hách Liên Dực Mẫn nghe được, cúi đầu xuống cười cười trả lời một câu, trong suy nghĩ nổi lên thêm vài phần hứng thú – cơ hội chạy trốn sao? Hắn chính là không cho bất kì một cơ hội nào đó…
“…” ‘Xuy’ một tiếng để che dấu sự chột dạ của mình – xem ra chuyến đi này quả nhiên không ổn.. Phiền phức lớn rồi…
“Haha.” Hách Liên Dực Mẫn cũng không nói ra, nhưng mà tay ở bên hông của Mộ Tĩnh Vân ôm chặt thêm một chút, hơi thở trên người cũng nặng nề hơn, có chút biến đổi nho nhỏ, dường như là đang cảnh cáo Mộ Tĩnh Vân tốt nhất không nên *khinh cử vọng động* (làm càn không chịu suy nghĩ trước sau)…
…
Hai người dọc đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612021/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.