“Ngươi có biết ngươi sơ hở ở đâu không?” Hách Liên Dực Mẫn híp híp mắt, nụ cười trên mặt mang theo vài phần tà khí, nghĩ đến hẳn là sớm biết được gì đó, chỉ là muốn Mộ Tĩnh Vân chính miệng thừa nhận, mới bằng lòng buông tha cho y mà thôi…
“Ở đâu?” Nghe vậy ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, nghĩ không ra, nhưng mà cảm thấy mình cứ như vậy bị Hách Liên Dực Mẫn nắm bắt cằm,bộ dạng thật sự là quá mức yếu thế. Hơn nữa nghĩ đến nếu y đã khôi phục nội lực, sự tình còn có thể phát triển thành cái dạng gì đây chứ, nhất thời lại cảm thấy đúng lý hợp tình, giật tay Hách Liên Dực Mẫn, đứng dậy ngồi xuống trên giường.
“Ánh mắt.” Cũng không để ý hành động của Mộ Tĩnh Vân, thu tay trở về, tiếp tục nói: “Nội lực đã khôi phục, ánh mắt tự nhiên cũng có thần thái như trước kia. Có lẽ là ngươi không có chú ý tới, nhưng người khác nhìn vào, ánh mắt của ngươi thân thiết lắm đó.” Câu cuối cùng kia, mang theo ý vị trêu đùa…
“Lần sau ta sẽ chú ý…” Vốn đang có chút chột dạ, kết quả bị Hách Liên Dực Mẫn cười như vậy, lại nghiêm mặt lại…
“Còn có lần sau?” Mộ Tĩnh Vân còn chưa nói xong, thân mình đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo qua, khẽ chuyển, trên người đột nhiên nặng lên, vừa định ngẩng đầu mắng ngay, lại đối diện với hai mắt sắc bén của Hách Liên Dực Mẫn, trong lòng ngừng lại, lời nói đã lên đến miệng, cũng không biết làm sao lại không nói ra được….
“Đứng lên!” Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612044/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.