Mộ Tĩnh Vân vốn tưởng rằng vì xảy ra chuyện, Hách Liên Dực Mẫn sẽ ra roi thúc ngựa đi trước, tranh thủ bỏ rơi một vài người hoặc một vài việc, nhưng không ngờ thân thể ngửa ra sau một cái, Hách Liên Dực Mẫn kéo ngựa ngừng lại.
“Nếu đã tới rồi, hà tất phải lén lút vụng trộm?” Hách Liên Dực Mẫn ghìm dây cương lại, vó ngựa đang lao đi hất lên cao, phí mất một phần sức lực lớn mới ghì thân dừng lại được. Chỉ có điều dừng thì đã dừng, lại không biết bởi vì đột nhiên dừng lại làm mất kiên nhẫn, hay là động vật có thể linh tính khi nguy hiểm đến gần, con ngựa không ngừng đạp cước tại chỗ, lộ ra một chút cảm giác bất an.
“Coi như là có chút bản lãnh, ta còn tưởng rằng là gối thêu hoa*!” Hách Liên Dực Mẫn vừa dứt lời, từ trong chỗ tối liền truyền đến một tiếng động trầm mạnh, khí tức bình ổn, vang vọng như chuông đồng, vừa nghe cũng biết nhất định không phải là bán điệu tử**.
(*Gối thêu hoa (绣花枕头): ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài, không có thực lực)
(**Bán điệu tử (半调子): Một vài nơi dùng từ này để chỉ những người không suy nghĩ trước khi nói, từ ngữ nói ra làm người khác kinh hãi)
“…” Mặc dù hoàn toàn không có nội lực, hơn nữa đối phương dùng thiên lý truyền âm*, dường như nghe được tiếng động từ bốn phương tám hướng truyền tới. Nhưng có nhiều kinh nghiệm so tài, Mộ Tĩnh Vân ngẩng đầu nhìn về phía trên rừng cây, âm thầm nghĩ trong những tầng đại thụ che trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612092/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.