Lúa thu về chất đầy sân phơi, phải có người canh đêm ngày. Trưa nay ra đồng, Kiều Vạn Sơn đã dặn: Tối anh không về, sáng mai mới về ăn sáng, bảo Phương Khanh cứ ngủ sớm.
Chạng vạng, mặt trời đỏ sẫm dần lặn về phía tây, tỏa ánh vàng rực rỡ, tầng tầng lớp lớp hòa sắc, còn phương đông vẫn mơ hồ màu lam mịt mù, lơ lửng giữa trời đã thấy lưỡi trăng khuyết nhàn nhạt, đỏ và xanh chồng lên nhau, lại chẳng hề chói mắt.
Giờ này sắc đỏ vẫn chiếm lĩnh bầu trời, phủ trùm cánh đồng, khiến con người trở nên nhỏ bé.
Kiều Vạn Sơn vừa dùng chĩa xếp rơm thành một đống cao, lại định cầm cán gỗ rải nốt đám rơm vụn còn lẫn hạt.
Ngẩng lên, thấy ở đầu đường xa xa có một bóng người gầy, đeo kính, giữa mùa gặt bụi vàng mịt mù mà vẫn toát ra dáng vẻ thư sinh phong nhã.
Hê, không phải cậu thì còn ai nữa?
Hắn vội quẳng cán gỗ, chạy đến đón.
Phương Khanh thấy Kiều Vạn Sơn chạy tới, cũng bước nhanh về phía hắn.
Tới nơi, hai người đứng dưới bầu trời nửa đỏ nửa xanh đối diện nhau.
Kiều Vạn Sơn hỏi: "Sao em đến đây?"
Phương Khanh giơ cái làn trước mặt: "Sợ anh đói, mang cho anh nè."
Hắn mở tấm vải che, bên trong hai cái bánh bao to và một bình nước.
Kiều Vạn Sơn đón lấy làn, kéo người đến chỗ đống rơm, hai người ngồi xuống, vừa được rơm che khuất, vừa tránh xa chỗ đông người.
"Cha đâu?"
"Ăn sớm rồi ngủ, không làm ầm."
Phương Khanh thấy Kiều Vạn Sơn chỉ uống nước, không động bánh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-nhan-gian-dieu-tu-a-di/2982163/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.