Không rõ đã phải chịu đựng mấy năm, mỗi ngày đều như nhau, những thủ đoạn hành hạ con người cũng đã bị dùng cạn kiệt, kẻ mệnh bạc đã đi gặp Diêm Vương cả rồi, chỉ còn lại Phương Khanh những người có lẽ mệnh cứng, hoặc có người âm thầm chăm sóc, nên mới còn giữ được cái mạng.
Đến khi được thả về nhà, trong thôn đánh trống gõ chiêng, nói là cái bọn "Tư sản" đã đổ, từ nay về sau sẽ đón những ngày tháng tốt đẹp thật sự, nhưng Phương Khanh chẳng nghe rõ gì cả.
Trên đường về nhà, bước đi loạng choạng, cậu đứng trên con đường nhỏ trong thôn, bỗng chốc lại không biết phải đi đâu, ngôi làng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhà cửa, cây cối, đống cỏ khô chất ngoài cửa, cái gì cũng như đã từng thấy trong mơ.
Chỉ là... nhà mình ở đâu? Lâu quá rồi, lâu đến nỗi như thể lần đầu tiên cậu đến trần gian này.
Trên đường gặp mấy người, hỏi han mới lờ mờ mò được về, cửa nhà không khóa, giữa trưa, trong bếp lù mù có một bóng người đang bận rộn.
Bao nhiêu năm rồi, gặp nhau toàn là ban đêm, giây phút này đây, Phương Khanh lại thấy như không thật, trước mắt phủ một lớp sương mờ, khiến cậu nhìn không rõ, chạm không tới, cậu không dám chắc gọi khẽ: "Anh...?"
Người đang bận bên bếp đất quay người lại, Phương Khanh càng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy có thứ nóng hổi từ mắt chảy ra, lướt qua má, bỏng rát đến run lên.
Bất ngờ bị ôm chặt, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu một giọng nói hối hả:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-nhan-gian-dieu-tu-a-di/2982184/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.