Sau lưng bị Mạnh Phi cấp tốc thụi cho một quyền, nhóm của Mạnh Phi cũng xông tới.
Khúc Quân không chịu nổi bọn họ đánh liên hoàn vào lưng như thế, trực tiếp ngã nhào về trước, đụng ngã luôn người đứng trước mặt mình.
Đối phương định bấu vào bàn học bên cạnh nhưng cũng vô ích, bàn học phát ra tiếng cót két, cả hai người đều té xuống.
Lúc té xuống kia, mắt thấy gáy của đối phương sẽ đụng đất, trái tim của Khúc Quân như vọt tới cổ họng, lập tức chìa tay ra đỡ lấy đầu đối phương, khẽ rên ‘ai da’ một tiếng, ngón tay của Khúc Quân đau đến muốn rớt nước mắt.
“Nó… Hình như đè lên Lăng Mặc rồi thì phải…” Mạnh Phi nhìn một màn trước mắt, có chút lơ mơ.
“Lăng Mặc? Cậu ta vào lớp rồi?” Trần Kiêu đứng sau lưng Mạnh Phi liền chen tới.
Lý Viễn Hàng kéo lại Mạnh Phi và Trần Kiều “Hai đứa bây sợ cái gì?”
Lăng Mặc đang được Khúc Quân bảo vệ đầu liền co gối, hung hăng thúc vào bụng của Khúc Quân, đến nỗi cậu muốn ói ra hết lục phủ ngũ tạng, Khúc Quân ho khan đứng dậy.
“Chòi má! Tớ là sợ cậu bị đập đầu! Bộ cậu có lương tâm không vậy!”
Mọe, bây giờ không chỉ có ngón tay bị đau, mà bụng cũng bị đau nữa, đúng là xui xẻo mà!
“Tại cậu đè lên người tôi.”
Giọng nói của Lăng Mặc cực kỳ lạnh lùng, nói thay cho sự vô nhân tính của y.
Còn cuốn sách ‘tiểu thuyết kiếm hiệp’ bị Khúc Quân và Mạnh Phi tranh đoạt trước đó hiện đang nằm chỏng chơ bên cạnh Lăng Mặc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sao-anh-lai-thich-toi/871996/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.