Trương Văn Chiêu tức giận khó tả, Phùng Trung Bảo là cháu trai của hắn, tương lai là người thế chỗ thầy Cao làm chủ nhiệm kỹ thuật của xưởng. Thế nhưng hắn học mấy năm nay lại không tiến bộ chút nào, bảo sao Trương Văn Chiêu không tức giận chứ.
Phùng Trung Bảo kêu oan: “Cháu không có lười biếng! Mỗi ngày đi làm đều thành thật theo thầy Cao học, cháu học cũng không kém, thầy Cao cũng không có bất mãn gì với cháu. Bất quá cháu chỉ là người bình thường, còn Từ Cửu Chiếu là thiên tài a!!”
Thiên tài. Đúng vậy, chỉ có từ “thiên tài” mới có thể giải thích được chuyện kỳ lạ này.
Trương Văn Chiêu lặng lẽ đứng ngẩn ngơ một bên, ngược lại Phùng Trung Bảo nói rằng: “Cậu ơi, một người như vậy cậu không thể bỏ qua a. Mau mau đem cậu ta giữ lại trong xưởng chúng ta đi.” Như vậy hắn sẽ không còn bị ép buộc học tập cực khổ nữa.
Trương Văn Chiêu đảo mắt nhìn hắn, Phùng Trung Bảo còn nói thêm: “Cháu đoán thầy Cao không chừng là cầm tác phẩm của Tiểu Từ Tử chạy đến xưởng gốm khác đó, tài nghệ của cậu ta cao như vậy, làm chủ nhiệm kỹ thuật cũng không phải là không được.”
Trương Văn Chiêu như bị đả kích nặng, càng nghĩ càng thấy việc này có thể xảy ra.
Thái độ làm người của thầy Cao mặc dù không tệ, thế nhưng một xưởng không thể có hai cao thủ gốm giả cổ, rất có thể ông ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Từ Cửu Chiếu rời đi.
Thầy Cao có hai người đồ đệ và một đứa con trai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sinh-chi-tu/2259350/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.