Trương Văn Chiêu cảm thán địa phương khó tìm như vậy mà cũng bị Từ Cửu Chiếu tìm được. Sau đó hắn dẫn người đi vào thôn, đem toàn bộ rượu lão hán đã ủ mua về.
Mặc dù tất cả không tốn bao nhiêu tiền, so với việc hắn bỏ tiền chữa bệnh ra bất quá chỉ chiếm mấy phần, nhưng Trương Văn Chiêu nghĩ hắn vì rượu này để cho Từ Cửu Chiếu trở về cũng đáng giá.
Nơi này quá khó tìm, cũng không biết Từ Cửu Chiếu rốt cuộc tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được.
Trương Văn Chiêu trước đây tìm người hỏi thăm đều không tìm được, Từ Cửu Chiếu lại trực tiếp ở nhà sách tìm được trong các ghi chép về lịch sử địa phương, đây hoàn toàn do cách tư duy không giống nhau tạo thành.
Bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, cách lấy được thông tin có rất nhiều, internet hầu như trở thành nơi tìm tin tức được ưu tiên nhất, có chuyện gì trước tiên đều tìm trên web, ngược lại bỏ quên sức mạnh của việc ghi chép truyền thống.
Thầy Cao là một vị tiểu lão đầu hơn sáu mươi tuổi, đen gầy, tóc dài màu đen, nếu như không phải là làn da thô ráp và có nếp nhăn trên mặt, chỉ nhìn một đầu tóc đen này thì ông ta không một chút nào giống với một ông lão đã có tuổi.
“Thầy Cao, em mang Từ Cửu Chiếu tới.” Trương Văn Chiêu dùng giọng điệu tôn kính hướng về phía thầy Cao nói.
Thầy Cao mặc một thân y phục màu đen, trên mặt mang chiếc kính lão gọng vàng. Ông chắp tay sau lưng, đang khom người cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sinh-chi-tu/2259360/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.