🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ông ấy đắn đo cả mấy ngày trời, không biết con gái thời nay thích gì, cuối cùng vẫn là mẹ giúp ông ấy chọn đấy."  

Liễu Sương đành nhận lấy, nhưng cô cảm thấy món quà này quá nặng tình cảm, khiến cô có phần không biết làm sao.  

Không ngờ, ngay sau đó, mẹ Liễu cũng đưa cho cô một chiếc hộp gỗ, bảo cô mở ra xem.  

Cô hơi hồi hộp mở nắp hộp, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc trông có vẻ đơn giản, mộc mạc.  

Những thứ như thế này thường là trẻ nhỏ mới đeo, khiến cô không khỏi thắc mắc nhìn về phía mẹ Liễu.  

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, bà Liễu dịu dàng nhìn chiếc khóa trường mệnh, ánh mắt chất chứa hồi ức.  

"Mẹ nhìn ra được con không thích những thứ quá phô trương."  

"Chiếc khóa trường mệnh này có cùng kiểu dáng với cái con từng đeo hồi nhỏ, chỉ là mẹ thấy cái trước kia của con không còn trên người nữa..."  

"Tặng con cái này cũng là mong con sau này luôn bình an, không còn xa cách với cha mẹ nữa."  

Cô lập tức im lặng, không nói lời từ chối nữa mà trực tiếp đeo chiếc khóa trường mệnh lên.  

Thấy vậy, mẹ Liễu mới nở nụ cười an lòng.  

Liễu Sương chợt nhận ra rằng, so với cô, cha mẹ mới là những người đau khổ và dằn vặt nhiều hơn suốt những năm qua.  

Cô không hề hay biết gì mà sống qua bao năm tháng, thậm chí kiếp trước cho đến lúc chết, cô cũng không hề biết được sự thật.  

Không biết thì sẽ không cảm thấy đau đớn.  

Nhưng cha mẹ cô thì khác, họ đã từng hy vọng rồi lại tuyệt vọng, năm này qua năm khác tìm kiếm cô, cho đến khi già yếu mà vẫn không thể gặp lại con mình.  

So với những đau khổ mà cô phải chịu đựng ở nhà họ Tần, thì sự mất mát của cha mẹ ruột còn lớn hơn nhiều.  

Nhưng may mắn là bây giờ cô đã trở về bên họ, gia đình đoàn tụ.  

Vài ngày sau, cả gia đình họ cùng nhau lên đường trở về.  

Lúc đến, Liễu Sương chỉ có một mình, nhưng khi trở về, bên cô đã có cha mẹ ruột ở bên.  

Cha mẹ Liễu cũng không cảm thấy đi tàu hỏa là việc gì vất vả, ngược lại còn có chút hào hứng.  

Trong lúc rảnh rỗi, họ tỉ mỉ tìm hiểu từng chút về cuộc sống trước đây của Liễu Sương.  

Khi về đến thành phố nơi cô học đại học, Liễu Sương suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gửi một bức thư cho Ninh Thần Sanh.  

Cô biết rằng mình có thể tìm lại cha mẹ, hoàn toàn không thể thiếu sự giúp đỡ của anh ta, vì thế cô cần phải cảm ơn anh ta.  

Trong thư, cô kể sơ lược về những trải nghiệm của mình trong suốt hành trình, cuối cùng mới viết thêm một câu.  

[Ninh Thần Sanh, thật sự cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Anh còn nhớ lời đã nói trước đây không? Giờ tôi không cần mối quan hệ đó nữa.]

Không lâu sau, cô nhận được thư hồi âm từ Ninh Thần Sanh.  

Chữ viết trên đó ít ỏi, đúng với phong cách trước giờ của anh ta.  

[Đã nhận được thư, chúc mừng em đạt được điều mong muốn.] 

[Liễu Sương, chúc em cả đời bình an, vạn sự như ý.]

Ở mặt sau của bức thư, có một tờ đơn ly hôn được gấp gọn gàng.  

Trên đó đã có chữ ký rắn rỏi, sắc nét của Ninh Thần Sanh.  

Nhìn nét chữ ấy, cô vô thức đưa tay chạm vào, khóe môi khẽ cong lên.  

Kiếp trước, khi nhìn thấy chữ ký này, cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, như thể cuộc đời không còn chút ánh sáng nào.  

Nhưng lần này, khi đối diện với nó, trong lòng cô chỉ có sự mong chờ vào tương lai và hy vọng sâu sắc.  

Cô mở tờ đơn ly hôn ra, ký tên mình lên đó.  

Hôn lễ năm đó diễn ra vội vàng, ngay cả nhẫn cưới cũng không có, giờ đây mọi thứ lại kết thúc một cách dứt khoát.  

Sau khi nộp đơn ly hôn, cô buông xuống được gánh nặng trong lòng, tập trung vào việc ở bên cha mẹ.  

Cha Liễu nói được làm được, rất nhanh đã tìm được một căn nhà ưng ý.  

Biết mẹ Liễu thích chăm sóc cây cảnh, ông đặc biệt chọn một căn nhà có sân nhỏ với hướng nắng đẹp, đủ không gian để trồng nhiều chậu hoa.  

Nhà mới cách trường học không xa, mỗi cuối tuần Liễu Sương có thể về nhà thăm cha mẹ.  

Dù đã kết thúc hôn nhân với Ninh Thần Sanh, nhưng hai người vẫn duy trì thư từ qua lại.  

Trong thư, anh ta cho cô biết cha mẹ nuôi của cô — vợ chồng nhà họ Tần — sẽ phải chịu thêm một tội danh vì đã giấu diếm thân thế của cô.  

Do thời gian quá lâu, họ không thể cung cấp bằng chứng cho thấy cha mẹ ruột của cô đã trả số tiền lớn để họ nuôi dưỡng cô.  

Vì thế, ngoài những tội trạng khác, họ còn bị khép vào tội danh bắt cóc.  

Với những tội danh chồng chất, trong vòng mười năm, vợ chồng nhà họ Tần chắc chắn không thể ra tù.  

Tần Uyển vốn không cần chịu trách nhiệm, nhưng bức thư mà cô ta tự tay viết cho Liễu Sương lại trở thành bằng chứng.  

Nếu điều tra đến cùng, cô ta cũng sẽ bị coi là đồng phạm của vụ bắt cóc.  

Trong thư, Ninh Thần Sanh hỏi cô có muốn giảm nhẹ hình phạt cho Tần Uyển không.  

Nhưng Liễu Sương chỉ đáp lại ngắn gọn: [Cứ xử lý theo pháp luật.]

Hai kiếp đều bị Tần Uyển hãm hại, cô không thể nào rộng lượng đến mức tha thứ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.