Đường Nặc sửa sang lại quần áo và tâm trạng, đi ra khỏi nghĩa trang trong khi mưa dần nặng hạt.
Cũng may, mắt chỉ hơi đỏ.
Thẩm Du Ninh đứng trước cổng nghĩa trang chờ cậu, anh cầm một chiếc dù đen, giống như cây tùng đĩnh bạt.
"Mưa lớn thế này sao anh lại ra đây?" Đường Nặc gập ô của mình lại chui vào dưới tay Thẩm Du Ninh, cậy lấy khăn giấy trong túi ra giúp anh lau nước mưa thấm ướt cổ tay áo.
"Đón em." Thẩm Du Ninh chỉ nói hai chữ, lúc Đường Nặc cúi đầu ánh mắt anh nhìn cậu là đau lòng, trân quý.
"Đi nhanh thôi, kẻo lát nữa lại khó gọi xe." Đường Nặc ngẩng đầu, Thẩm Du Ninh giấu nhẹm cảm xúc, trở lại như bình thường.
Bọn họ vào một quán ăn cạnh khách sạn gọi hai tô mì nóng hổi, Đường Nặc ăn một thân mồ hôi, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó ập đến.
Sau khi về đến khách sạn, cậu nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, kéo tay Thẩm Du Ninh, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ không yên ổn, trong mộng cũng nghe thấy tiếng mưa rơi, may mắn duy nhất có lẽ là mơ thấy mẹ, bà mỉm cười dịu dàng với cậu trách cậu sao không mang trái cây tới cho mình với.
Đường Nặc biết mình đang mơ, nhưng làm sao cũng không mở mắt được, mưa lớn chắn tầm mắt cậu, đêm tối cùng ban ngày giao nhau lặp đi lặp lại.
Ngày càng lúc càng ngắn, đêm tối trở nên dài đằng đẵng, vạn vật dần trở nên bình tĩnh, bóng tối cắn nuốt hết ánh sáng.
Đường Nặc dụi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-biet-hoang-hon/530901/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.