Antonia chưa kịp nói gì, tiếng vó ngựa đã ngắt lời.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Thị vệ trưởng thở hồng hộc, “Cung điện mùa đông cháy!”
Ekaterina đứng dậy, “Nơi nào?”
“Ở… tầng ba phía tây bắc… Đội thị vệ cung điện mùa đông đang cứu hỏa!”
Nữ Hoàng xoay người lên ngựa, gật đầu với Antonia, “Ta phải về trước. Người không cần tới cung điện mùa đông, mau về biệt thự đi.”
Là tân Sa Hoàng, cô ta không thể để người ngoài thấy mình thân thiết với công chúa ngoại quốc.
Antonia đứng yên, nhìn áo bào trên người Nữ Hoàng tung bay, dần biến mất nơi phương xa.
Lúc này cô mới phát hiện bàn tay cầm khẩu súng mướt mải mồ hôi.
Trên đường từ rừng Aesop về biệt thự, Antonia nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Ekaterina. Cô không để lộ manh mối đúng không?
Cho dù chính miệng cô nói bản thân tới từ ba mươi năm sau, mọi người cũng không tin.
Antonia thầm nghĩ.
Xe ngựa ngang qua cung điện mùa đông, bầu trời sẩm tối, có thể thấy ánh lửa hừng hực chiếu sáng khoảng không. Mái ngói xa hoa tráng lệ mờ mịt không rõ.
Antonia bảo người lái xe tránh xa quảng trường cung điện mùa đông. Cô không muốn tham gia góp vui.
Xe ngựa lướt qua đường cái. Mọi người đều chạy tới cứu hỏa hoặc nán lại xem náo nhiệt. Đến khi qua ngã rẽ, xung quanh im ắng.
Đột nhiên Antonia ngẩn ra.
“Thưa ngài, phiền ngài dừng xe!” Cô kêu lên, đồng thời mở cửa xe.
“A…” Còn chưa nói xong, bóng dáng trước mắt nhào lên, dùng tay bịt kín miệng cô.
“Ưm!” Antonia trợn mắt, nhìn thiếu niên nhảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-biet-versailles/2383193/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.