Cám bị nhốt vào đại lao, mê man suốt một ngày.
Quần áo ướt sũng không được thay ra, cơ thể để bị nhiễm lạnh mà cảm.Cám nằm co ro trên đống rơm trong nhà lao, tên lính canh đi vào với một xô đầy nước lạnh và một cái làn mây, hắn gọi sao Cám cũng bất động, liền cầm xô nước mà thẳng tay đổ xuống.Cái lạnh của nước ập xuống người Cám giật mình tỉnh lại, cả người run rẩy, mắt hình viên đạn nhìn tên lính canh sau đó lại nằm xuống quay mặt vào tường, mắt nhắm nghiền.Tên lính canh lắc đầu nhìn Cám rồi lại nhìn sang bát cháo trắng bên góc."Ngươi đúng là con sâu lười biếng, chỉ biết nằm đó, đến ăn cũng chẳng chịu, ngươi đó ngươi chính là kẻ ăn bám vô dụng! Thật đúng là, đến người lương thiện như hoàng hậu cũng muốn ám hại, ta thật chẳng hiểu sao loại người như ngươi mà vẫn có người tới thăm."Cám khuôn mặt có chút giãn ra, người thăm ư? Người duy nhất quan tâm tới nàng ta chỉ có mẹ, nhưng bà đã không còn, vậy mà vẫn còn có người quan tâm tới nàng ta nữa sao."Đây là đồ người ta gửi vào cho ngươi, thật đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đến lúc vào tận đại lao như này mà vẫn cần có người chăm sóc.
Mà thôi đi, nhà ngươi nên nhớ tiểu thư đài các như thế nào thì vào đại lao này ngươi vẫn chỉ là phạm nhân thôi, không phải nể tình ngươi là em gái của hoàng hậu, bản thân người dù bị ngươi hại vẫn mở lời nói bọn ta chăm sóc ngươi một chút, thì bọn ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cam-hung-dong/1220783/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.