Bàn tay Trang Hào phủ trên đầu Hoa Kì, sờ sờ sợi tóc hết sức mềm mại, anh gợi lên một túm tóc của Hoa Kì, qua lại vân vê, đây là lần đầu anh lần nghiêm túc cảm thụ sự tồn tại của Hoa Kì. Quá khứ, là vì phát hỏa nhiều hơn đi? Nghĩ tới đây, Trang Hào không khỏi nghĩ tới một người, biểu đệ Tôn Nguyên Tiếu của anh, thằng nhóc này khi còn bé cũng giống Hoa Kỳ, rất thích kề cận mình, sau khi lớn lên lại. . . . . .
Hoa Kì thích Trang Hào đụng vào, miệng càng ra sức, tiếng liếm mút vang lên, lúc Trang Hào bắn ra, cậu liền nuốt hết tinh hoa Trang Hào tồn trữ một tuần, lúc thò đầu ra khỏi chăn còn chép chép miệng, cau mày nói: “Hôm nay có chút đắng.”
Trang Hào cười, cánh tay phủ trên đùi Hoa Kì nói: “Chẳng lẽ trước kia ngọt?”
“Không kém bao nhiêu,em cảm thấy trước kia ngọt.” Hoa Kì chép miệng, bò đến bên cạnh bàn cầm ly nước súc súc miệng, lúc xoay người lại Trang Hào đã điều chỉnh tốt tư thế, cánh tay mở rộng chờ cậu, Hoa Kì tự nhiên bò qua, thân thể úp sấp vào ngực Trang Hào.
Trang Hào nghe tiếng Hoa Kì chép miệng, cười nói: “Cậu đừng chép miệng được không? Nghe cùng con chó nhỏ ấy.”
“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì học tiếng cho sủa, đầu không ngừng cọ vào ngực Trang Hào.
Trang Hào có một nhược điểm là sợ nhột, đặc biệt là dưới nách, anh bị Hoa Kì cọ nhột, rụt cổ nói: “Được rồi, cọ nữa tôi đánh cậu.”
“Gâu gâu gâu. . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cho-dai-ca/1762992/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.