Trang Hào hình như rất thích ăn hoành thánh Hoa Kì làm, mặc dù bỏ tủ lạnh mấy ngày, nhưng vị vẫn không tệ, vì hồi báo Hoa Kì làm bữa sủi cảo này, Trang Hào dứt khoát hy sinh lưng mình, mặc cho chân lạnh lẽo của Hoa Kì dán lên sưởi ấm.
Trang Hào ăn bao lâu, Hoa Kì liền ấm bấy lâu.
Lúc Trang Hào để đũa xuống xoay người thì anh nhìn thấy Hoa Kì đã sớm nằm trên giường gạch, gối lên gối của anh ngủ thiếp đi.
Trang Hào xoay người lôi chân Hoa Kì ra khỏi nội y giữ ấm, bởi vì động tác quá lớn, Hoa Kì không tình nguyện mở mắt, liếm môi một cái nói: “Ăn xong rồi à?”
Trang Hào gãi gãi đầu: “Cậu có ăn hay không? Không ăn thì mau về nhà đi.”
Hoa Kì từ trên giường đất bò dậy, lau khóe miệng nói: “Nhà em ở vùng ngoại ô, có về cũng phải trở về trung tâm tắm rửa.”
Trang Hào lật người nửa dựa trên giường gạch, một chân chống lên nói: “Trước ăn xong cơm, ăn xong rồi thì đi nhanh lên.”
Hoa Kì bĩu môi, bò đến trước bàn cầm đũa nói: “Mới vừa rồi mẹ anh đã nói, cơm nước xong anh mang em đi phóng pháo kép.”
“!@#$%$@, bà ấy nói là chuyện của bà ấy, tôi không có đồng ý.” Trang Hào lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại giống như lim dim.
Hoa Kì không lên tiếng, cầm chén cơm bù đầu buồn bực nhai.
Hoa Kì vừa ăn vừa suy nghĩ, như thế nào mới có thể tiến hành tới cùng.
Nghĩ như vậy, Hoa Kì tự hỏi trong lòng, lần này tới không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cho-dai-ca/1763036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.