Ngân Nhi và Ngọc Di bỏ ngoài tai lời Tuyết Linh nói. Các nàng cơ hồ làm theo bản năng, ôm chầm lấy Tuyết Linh mà che chở. Cố hết sức tạo ra một lớp bảo vệ hòng ngăn chặn chưởng phong mạnh mẽ kia.
Đúng lúc này một chưởng phong khác từ đâu xuất hiện giúp các nàng lưu được một mạng.
Huỳnh Lưu đứng chắn trước mặt ba người. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn Ngọc Đế. Nếu không phải hắn tới kịp lúc thì lúc này ba người kia như thế nào?
Lại nhìn vết máu loang lổ trên mặt đất. Hắn tức giận không thôi. Rốt cuộc đã có bao nhiêu máu của ba người họ rơi xuống mà khiến cho mặt đất cơ hồ bị nhuộm thành màu đỏ như thế?
- Ngươi là ai? - Thiên Đế quát. Không biết ở đâu nhảy ra tên kì đà cản mũi phá hư chuyện tốt của hắn. Nếu như không phải cái tên này nhảy ra thì hắn đã sớm giết chết được ba nữ nhân này.
- Huỳnh Lưu… - Ngọc Di như gặp được cứu tinh liền mừng rỡ.
Huỳnh Lưu quay đầu nhìn Ngọc Di, khoé miệng mỉm cười dịu dàng như trấn an nàng. Lại xoay đầu ghê tởm nhìn Ngọc Đế nói:
- Đông Minh bị lưu đầy. Không biết Thiên Đế còn nhớ?
Thiên Đế ngạc nhiên:
- Ngươi chưa hồn bay phách tán sao?
Huỳnh Lưu cười ha hả, khinh thường nói:
- Hahaha…năm xưa ông dùng hồng liên nghiệp hoả thiêu đốt ta. khiến ta suýt chút nữa hồn bay phách tán. Nhưng ta may mắn kịp thời vào luân hồi. Người đứng trước mặt ngươi chính là Đông Minh của năm trăm năm trước đây!
Thiên Đế hừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-dai-vuong-phi-khuynh-cung-dai-nao/1852170/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.