Tô Dần Chính vội vàng mang Chu Thương Thương đi vào sân bóng rổ S đại. Sân bóng rổ chia ra một số khu vực, giữa từng cái sân bóng đều gieo trồng mấy bụi cây cao hơn nửa người, giữa các khoảnh sân đều chừa một con đường nhỏ cho người ta qua lại.
Thời tiết tháng 10, trên lùm cây còn nở hoa, mùi hoa nồng nàn theo gió đêm mơ hồ truyền đến, Tô Dần Chính nắm tay Chu Thương Thương mang cô đến một sân bóng rổ không có bóng người.
Đỉnh đầu trăng sáng nhô cao, đem bóng dáng hai người chiếu lên sàn bê tông của sân bóng rổ, hư hư lung lung, ánh trăng như nước, trong cặp mắt sáng ngời của Chu Thương Thương kia lóe ra ý cười.
Tô Dần Chính hỏi: “Cười cái gì?”
Chu Thương Thương: “Anh làm gì mà so với em còn khẩn trương hơn a?”
Tô Dần Chính trừng mắt nhìn Chu Thương Thương liếc một cái, sau đó quay đầu, “Mau nhanh sửa lại.”
Thời tiết tháng 10 đã có chút hơi lạnh, Chu Thương Thương cũng mặc vào nhất một chiếc áo len tròng đầu màu quýt, khi hai tay cô từ sau lưng móc lại áo ngực, gió đêm lạnh lạnh, theo tay tiến vào bề mặt thắt lưng, kích nổi lên từng trận da gà.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, sân bóng rổ cách vách còn có người đang chơi bóng, bóng rổ rơi trên mặt đất phát ra tiếng bịch bịch, Tô Dần Chính cảm thấy dường như là theo vị trí nào đó trong ngực mình phát ra, từng chút từng chút, thình thịch thình thịch…
“Được chưa?” Tô Dần Chính hỏi.
“Chưa…” Chu Thương Thương thanh âm nghe qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-huu-bat-cam/2133174/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.