Mưa vẫn nặng nề rơi, đôi mắt khép hờ của Dạ Nguyệt từ từ hé mở, nàng chậm rãi đứng dậy hai tay bế xốc thi thể của Diệp Linh lên, đôi chân chầm chậm bước đi trong mưa đêm lạnh lẽo, dưới màn đêm dung mạo của nàng đã hoàn toàn bị che khuất, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Tiểu hắc xà vẫn luôn ở một bên yên tĩnh nhìn nàng, thông qua khế ước nó cảm nhận được của chủ nhân nó thống khổ, đôi mắt to đen láy dõi theo từng bước chân nặng nề của Dạ Nguyệt, cái đuôi khẽ lắc tiểu hắc xà đuổi theo phía sau Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt theo trí nhớ của Tư Đồ Vũ đem thi thể Diệp Linh đến nơi nàng thích đến nhất, nơi này nằm ở sau núi, rất an tĩnh, ánh sáng đom đóm bay khắp không gian, mang đến cho màn đêm tĩnh mịch một chút ánh sáng le lói.
Nàng nhẹ nhàng đặt Diệp Linh nằm xuống đất, cởϊ áσ khoác ngoài của chính mình ra đắp cho nàng, sau đó từ từ đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Canh giữ nàng!", lời này tất nhiên là dành cho tiểu hắc xà.
Tiểu hắc xà ngoan ngoãn bò đến bên cạnh Diệp Linh nằm xuống, hắc đồng to tròn đảo quanh tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Dạ Nguyệt cũng không để ý đến nó, đi đến một phần đất trống, cầm kiếm trong tay cắm xuống mặt đất, sau đó liên tục đào xuống. Không gian càng lúc tĩnh lặng ngoại trừ tiếng mưa cùng tiếng đào đất của Dạ Nguyệt, hoàn toàn không có chút âm thanh nào.
Không lâu sau, Dạ Nguyệt leo lên từ phần đất nàng đào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-liet-chi-de-ton-huyen-thien/1952272/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.