Phương Chi Chúc: "Vẻ ngoài trông giống một người."
Vệ Ương: "Cái gì?"
"Người kia..." - Phương Chi Chúc cúi đầu, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong chén: "Có phải rất giống ta hay không?"
Vệ Ương siết chặt ly, nụ cười có chút méo mó: "Kẻ đó che mặt, làm sao ngươi thấy được?"
Phương Chi Chúc: "Đôi mắt của hắn."
Vệ Ương: "Chỉ là mắt thôi, người giống người là chuyện bình thường mà. Đúng không?"
Phương Chi Chúc nghĩ thấy cũng có lý, với tình cảnh hiện tại, giống hay không giống căn bản không phải điểm mấu chốt. Vì thế y nói sang chuyện khác: "Nghĩ cách rời khỏi đây trước đã."
Muốn thoát khỏi đây, có hai biện pháp đơn giản: Đó là Thực lực và May mắn. Thực lực nằm ở sự khôn ngoan và khả năng hành động. Còn may mắn thì cần phải suy xét nhiều điều kiện.
Không cần nói nhiều, hai người đều lựa chọn "Thực lực".
Phương Chi Chúc: "Tu vi của kẻ kia không thấp."
Vệ Ương: "Có ta ở đây."
Phương Chi Chúc: "Chúng ta ở ngoài sáng, còn hắn ở trong tối."
Vệ Ương: "Vậy thì khiến hắn mất cảnh giác."
Phương Chi Chúc: "Ngươi có cách?"
Vệ Ương: "Làm thế này......"
Ngôi nhà này không có cửa sổ, cửa ra vào duy nhất thì bị chặn bằng pháp thuật, đến một tia sáng cũng không lọt qua được nên hai người chỉ có thể tự phán đoán thời gian.
Không biết đã qua bao lâu, cửa được mở ra, nam tử che mặt chậm rãi đi vào. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Ương đang gục đầu xuống bàn, còn Phương Chi Chúc ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà. Ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-ma-gia-cuu/1895468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.