Phương Chi Chúc cầm dạ minh châu ngồi dậy, nhìn vào ánh mắt khiếp sợ và hoảng loạn của Vệ Ương.
Dạ minh châu rất nhỏ, tỏa sáng rực rỡ như ánh trăng giữa những ngón tay thon dài của y. Đây là thứ Vệ Ương tặng cho Phương Chi Chúc, nhỏ mà tinh xảo, có thể thắp sáng bất cứ lúc nào. Phương Chi Chúc rất thích.
Y chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày dùng thứ này để thử Vệ Ương.
Vệ Ương càng không ngờ rằng, sẽ có một ngày bản thân bị một viên dạ minh châu vây khốn, ánh sáng của nó như chiếu hắn hiện nguyên hình.
Phương Chi Chúc vẫn luôn nhìn hắn, không tra hỏi, cũng không hạ tay xuống.
Vệ Ương biết, y đang chờ đáp án.
Đầu lưỡi muốn thốt ra thật nhiều lời, nhưng hắn lại không thể dễ dàng nói ra.
Dạ minh châu, giả vờ ngủ, cuộc đối thoại trước khi ngủ, rõ ràng Phương Chi Chúc đã có chuẩn bị từ trước.
Nếu đêm nay không có gì xảy ra, Phương Chi Chúc sẽ làm như không có chuyện gì và nhanh chóng quay về nhà với hắn. Nhưng hắn lại cứ cắn rứt lương tâm, cứ từng bước chui vào bẫy thử của Phương Chi Chúc.
Giờ phút này nếu vẫn còn nói dối, có thể lừa gạt Phương Chi Chúc nữa không?
Sự tĩnh mịch lặng lẽ bao trùm, căn phòng như bị một tấm lưới vô hình phủ lên khiến người ta không thể thở nổi.
Phương Chi Chúc lên tiếng lần nữa: "Ngươi có thể không nói, nhưng đừng nói dối ta."
Đồng tử Vệ Ương co rút, hắn có thể không nói, nhưng về sau Phương Chi Chúc sẽ không hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-ma-gia-cuu/1895479/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.