Phương Chi Chúc nâng chén trà lên miệng, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch nước trà nguội lạnh. Chất lỏng trôi theo cổ họng vào bụng, kí.ch thích khiến cơ thể rùng mình. Nước trà không đủ để xoa dịu cảm xúc khô cằn, Phương Chi Chúc lại rót thêm một chén, uống cạn.
Hết chén này đến chén khác, ấm trà liên tục được thêm đầy. Lại phải mang lên một ấm nước nữa, tiểu nhị không nhịn được nhìn trộm Phương Chi Chúc vài lần.
Du Danh nãy giờ vẫn trầm mặc đưa bạc cho tiểu nhị, còn cố ý thêm chút tiền boa. Tiểu nhị không ngừng nói cảm ơn rồi rời đi. Lúc này, Du Danh giữ cánh tay Phương Chi Chúc lại: "Nên trách ta thường ngày không để ý nó, nếu không đã sớm phát hiện ra."
Phương Chi Chúc lắc đầu: "Nói ra thì, chuyện này liên quan đến ta nhiều nhất."
Du Danh: "Tiểu hữu, ngươi đừng nghĩ như vậy. Loại chuyện như tâm ma rất hiếm gặp, không ai có thể nói trước được."
"Tiền bối, ta hiểu." – Phương Chi Chúc mỉm cười: "Ta không trách bản thân, tiền bối cũng đừng nên trách chính mình."
Du Danh hơi ngẩn ra, thở dài: "Ngươi đúng là một đứa trẻ tốt."
Lần đầu tiên có người nhận xét Phương Chi Chúc như vậy, y cảm thấy rất mới mẻ: "Có sao?"
"Ta và sư huynh không thể mặc kệ chuyện này." – Du Danh vừa thở dài vừa bất đắc dĩ nói: "Ngươi không cần bận tâm, đây vốn không phải trách nhiệm của ngươi. Chỉ có điều, sau này Vệ Ương sẽ trở về tìm ngươi, ngươi vẫn nên chuẩn bị trước mới được. "
Y có thể chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-ma-gia-cuu/1895522/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.