Tay nghề của Hạ Tiệp khá ổn, tuy rằng bữa cơm này không phong phú mấy, nhưng mà những món ăn gia đình bình thường chính là những thứ mà Kiều Uyển Lâm ít khi được ăn nhất.
Phát hiện cậu ăn chậm, Hạ Tiệp cũng kéo dài thời gian để cùng ăn với cậu, làm Kiều Văn Uyên không cách nào thúc giục được, chỉ than thở nói: “Hôm ở lễ cưới ăn nhanh thế, còn tưởng là con đổi tính rồi.”
Hạ Tiệp cười nói: “Vậy chứng tỏ là đồ em làm rất đáng để chậm rãi thưởng thức.”
Kiều Uyển Lâm không thể không thừa nhận, sự chống đối của cậu đang giảm nhẹ, việc tiếp xúc với Hạ Tiệp thoải mái hơn nhiều trong tưởng tượng của cậu.
Ăn cơm xong, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp ra ngoài tản bộ, chuyển tới đây không lâu nên tiện thể đi làm quen môi trường trong tiểu khu luôn.
Kiều Uyển Lâm ngồi một mình nhàm chán quá nên đi tham quan các phòng, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ chính thì còn có hai phòng ngủ trống và một nhà kho nhỏ.
Phòng lớn thì có phòng tắm riêng và gian để quần áo, phòng nhỏ thì có ban công, mỗi phòng có ưu khuyết điểm riêng.
Trên tường treo một bảng ném phi tiêu, món đồ chơi mà những bé trai rất thích, Kiều Uyển Lâm cầm một cây phi tiêu lên vuốt ve bộ lông đuôi của nó, nhớ đến những lời Hạ Tiệp nói trong bếp.
Bị vứt bỏ, làm trẻ mồ côi, thậm chí cha ruột của Lương Thừa cũng chưa từng xuất hiện, chỉ biết người mẹ sinh ra anh họ Lương.
Hạ Tiệp không thể sinh con, chồng tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/1232756/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.