Lương Thừa nghiêm túc giảng giải về tính năng xe ô tô suốt một quãng đường, Kiều Uyển Lâm nghe mà buồn ngủ, cậu chỉnh loa âm lượng lớn, mỗi buổi chiều đài radio đều phát nhạc trữ tình, đúng lúc tới phần cuối.
Lưu Nhược Anh hát: “Nhưng đáng tiếc anh đã biến mất trong biển người mênh mông từ lâu rồi, sau này cuối cùng trong hàng lệ rơi em mới hiểu được, có một vài người một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn——”
Lương Thừa giơ tay ra tắt đài, cũng không nói nữa, trước những dòng hồi ức không mấy tốt đẹp đang ùa về, anh chuyển chủ đề: “Đói không, cùng nhau dùng bữa tối chứ?”
Tâm trạng Kiều Uyển Lâm đang phức tạp, nói: “Không cần đâu, em muốn về nhà thu dọn đồ đạc?”
Buổi sáng đã đồng ý chuyển về nhà mới, vậy thì không dùng dằng nữa, trước khi tan làm cậu đã trả lời với chủ nhà là không kí tiếp, bên kia bảo cậu mau chóng dọn phòng đi.
Đến trước chung cư, Lương Thừa cũng cùng xuống xe, giày thể thao và cà vạt lộn xộn vẫn còn lưu lại trong ấn tượng của anh, anh nói: “Để anh giúp em một tay.”
Thật ra Kiều Uyển Lâm không cần, nhưng cũng không nói gì, cậu muốn tìm cơ hội bàn chuyện liên quan tới chương trình kia.
Phòng của cậu ở tầng mười lăm, một phòng khách một phòng ngủ, trang trí đơn giản gọn gàng, bởi vì sau khi tốt nghiệp chỉ thuê có mấy tháng, chưa bài trí được bao nhiêu món đồ. Kiều Uyển Lâm lấy ra hai chai nước từ trong tủ lạnh, giống như đang tiếp đón một người bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/1232758/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.