Mãi một hồi lâu Kiều Uyển Lâm vẫn chưa hết thảng thốt, cậu nâng cằm Lương Thừa lên, gương mặt kia không có chút dấu vết của sự đùa giỡn, mà cũng chẳng ai lại lấy chuyện này ra đùa.
Cậu kéo Lương Thừa dậy, ấn anh ngồi cạnh mình. Ánh mắt Lương Thừa ngang tầm với không khí, xung quanh người cứ vấn vít vẻ lạc lõng như mất hết tri giác.
Tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ nói ra, nhưng Đoạn Tư Tồn đột nhiên xuất hiện, anh không thể không thừa nhận nội tâm mình hơi hỗn loạn.
Lần đầu tiên Lương Thừa gặp Đoạn Tư Tồn là năm anh học lớp Tám ở trung học cơ sở số Bảy.
Vì cố ý về nhà trễ nên sau khi tan học anh sẽ ở lại trong phòng học để làm bài, cho đến khi bảo vệ đi trực đuổi ra. Có một tối anh nghe thấy tiếng bước chân, nhưng người xuất hiện lại là một thầy giáo lạ mặt.
Đoạn Tư Tồn đứng trước cửa phòng học đối mắt với anh, khoảng chừng mười mấy giây. Anh vốn không thích để ý tới người khác, nhưng thấy lạ nên chủ động hỏi: “Thầy có chuyện gì không?”
Đoạn Tư Tồn gượng gạo đẩy mắt kính, nói: “Thầy là giáo viên mới chuyển tới, dạy môn Sinh cấp phổ thông.”
Lương Thừa nói: “Đây là khu vực trường cơ sở.”
“Vậy là thầy tìm nhầm chỗ rồi.” Nhưng Đoạn Tư Tồn lại không rời đi ngay, “Đã tan học rồi sao em còn chưa về nhà?”
Lương Thừa cụp mắt nhìn tờ đề, thuận miệng nói: “Có bài em không biết làm, giải xong mới đi.”
Đoạn Tư Tồn đi tới bên cạnh anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/1232807/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.