Vé tàu về Bình Hải vào chập tối, Vương Nhuế Chi tiễn Kiều Uyển Lâm và Lương Thừa đến cửa tiểu khu, vẫn còn lưu luyến không muốn bọn họ đi vội như vậy.
Lương Thừa nói: “Bà ơi, lần tới được nghỉ tụi con sẽ lại tới thăm bà.”
“Hai đứa bận rộn công việc, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, muốn ăn gì thì nói trước với bà.” Vương Nhuế Chi chỉ đứng tới vai Lương Thừa, nên vỗ vỗ cánh tay anh, “Thay bà hỏi thăm mẹ con.”
Một chiếc taxi đỗ lại, Kiều Uyển Lâm bị đèn xe chiếu phải chớp mắt mấy cái, cậu dang tay ôm Vương Nhuế Chi, nói: “Bà ơi, con đi đây.”
Vương Nhuế Chi khẽ hỏi: “Không muốn gặp mẹ con thật à?”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu, nụ cười sắp gượng cứng được nhuộm trong ánh ráng chiều cũng trở nên tự nhiên hơn, cậu thấp giọng nói: “Bà ơi, tạm thời đừng kể chuyện của tụi con cho mẹ con biết nha.”
Vương Nhuế Chi nghe theo cậu, nói: “Bà hiểu mà, đợi các con chuẩn bị sẵn sàng thì tùy tình hình mà xử lý.”
Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm ngồi vào ghế sau, chiếc taxi nhanh chóng chạy khỏi con phố này. Kiều Uyển Lâm thẫn thờ nhìn chằm chằm lưng ghế phụ lái, tấm ảnh kia cứ quanh quẩn trong đầu cậu không chịu đi.
Thảo nào khi Hạ Tiệp trần thuật lại mọi chuyện, cậu lại thấy cái tên Triệu Kiến Triết rất quen, hóa ra cậu đã từng nghe qua từ lâu rồi, hơn nữa còn là từ miệng Lâm Thành Bích.
Lâm Thành Bích và Triệu Kiến Triết là bạn đại học, từng có mối quan hệ rất thân thiết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/1232818/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.