Món quà Lương Thừa tặng cho Kiều Uyển Lâm là một chiếc motor.
Toàn thân đen tuyền tráng thêm một lớp nhám, đậu ngay trong vườn, Kiều Uyển Lâm từ bệnh viện về nhà, đứng ngoài cửa thét lên một tiếng kinh ngạc.
Cậu thích gần chết luôn. Đây là thứ cậu đã khát khao từ năm mười sáu tuổi, đến năm hai mươi lăm tuổi cuối cùng cũng được sở hữu. Cậu mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác sảng khoái rong ruổi trên đường, lúc trước cậu ôm chặt Lương Thừa để trải nghiệm, sau này cậu có thể tự mình cầm lái rồi.
Tuy đã xuất viện nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Kiều Uyển Lâm ở nhà chờ đợi, ngày nào cũng lấy motor ra cọ rửa một lần, rồi huấn luyện cún con, giúp Vương Nhuế Chi nấu ăn. Sau đó đợi ba tan làm, đợi mẹ tan làm, đợi Lương Thừa tan làm.
Cậu đã béo lên được một chút rồi, còn kém “mũm mĩm” mười vạn tám nghìn dặm nữa thôi, nhưng mà Lương Thừa đánh giá là “sờ vẫn đã lắm”.
Thời tiết trở nên ấm áp, trái tim sau phẫu thuật của Kiều Uyển Lâm cũng dần dần hồi phục. Thỉnh thoảng vào những buổi chiều hoặc đêm khuya yên tĩnh, dưới tán cây hải đường hoặc lên bên bờ hồ, cậu cảm nhận được nhịp đập “thình thịch” rất vang đội.
Cậu vén áo lên cho Lương Thừa nghe để chứng thực: “Nghe giòn giã lắm phải không anh?”
Một hai lần đầu Lương Thừa còn dỗ ngọt cậu, nói là vừa giòn giã vừa tràn đầy sức sống; đến lần bốn lần năm thì anh chỉ gật đầu cho qua; sau lần bảy lần tám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/503170/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.