Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua Hỏa Hoa Quỳnh trong tay, lại lấy Đoạn Tâm Thảo trong tay Ngự Thiên Dung, lẩm bẩm: “Đã sắp đủ, chỉ còn thiếu Tam Sắc Quả.”
Tam Sắc Quả? Hai phi hổ liếc mắt nhìn nhau, không biết nghĩ cái gì, hai chim to cũng nhìn thoáng qua nhau, tựa hồ có chút do dự.
Bùi Nhược Thần ánh mắt thản nhiên đảo qua, “Các ngươi biết vị trí của Tam Sắc Quả?” Lời này, đương nhiên là nói với hai chim to.
Chi trống liếc mắt nhìn chim mái một cái, tựa hồ đang hỏi chim mái có đồng ý nói ra hay không.
Bùi Nhược Thần quét mắt nhìn chim trống, chậm rãi nói: “Nếu như các ngươi có thể hỗ trợ tìm được, ta có thể hạ xuống yêu cầu đối với các ngươi, chỉ cần các ngươi cho ta sở dụng năm năm liền có thể tự do!”
Năm năm? Năm năm so với cả đời đúng là thực ngắn ngủi, đối với những thần điểu như chúng lại càng ngắn ngủi.
Chim mái có chút bị lay động, gật đầu với chim trống, đưa lưng cho Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung, ý bảo hai người ngồi lên lưng chúng nó.
Bùi Nhược Thần ngồi vào lưng chim trống, Ngự Thiên Dung ngồi vào lưng chim mái, hai chim to đồng thời vỗ cánh bay lên, hướng về phía ngọn nói âm trầm nhất trong Bách Thú Vực Sâu.
Hai phi hổ ở lại tại chỗ nhìn theo, thấy bọn họ đã bay xa, một trong hai con mới khàn khàn phát ra thanh âm, hỏi, “Tứ ca, ca nói bọn họ có lấy được Tam Sắc Quả không?”
Con phi hổ còn lại ánh mắt thản nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1290871/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.