Nghĩa là chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta thất hồn lạc phách => vô cùng xinh đẹp
Nghe xong Ngự Thiên Dung nói, chính Bùi Nhược Thần cũng trợn tròn mắt.
Quên đi? Liền đơn giản như vậy, nàng còn bảo Phượng Hoa đi thăm dò làm cái gì a?
“Đừng trừng mắt, nếu nàng ta không phải là quý phi nương nương, ta tùy tiện bảo Phượng Hoa đi giết là được, nhưng nàng ta là quý phi a, ngươi nói, nếu trong cung bỗng nhiên có một quý phi nương nương bị chết, hoàng đế có điều tra không? Hơn nữa đây lại là phi tử mà hắn sủng nịch, không điều tra ra ngọn nguồn mới là lạ!” Ngự Thiên Dung ở trong bụng oán thầm, vì ngươi là kẻ phúc hắc, ta mới nói thật cho ngươi biết, ai biết ngươi lại sinh ra cái tâm tư gì, vạn nhất lại muốn lợi dụng, ta chẳng phải là tự tìm khổ?
Bùi Nhược Thần đánh giá nàng, “Ngươi là cố kỵ Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy, không phải nói, đất trong thiên hạ đều là vương thổ sao! Ta chỉ là một thiếu nữ tử, làm sao dám công nhiên bứt lông trên người lão hổ a! Kia không phải là muốn chết sao!”
Bùi Nhược Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, gật gật đầu, “Không sai, có tự mình hiểu lấy..
Nhưng mà, ngươi không giết nàng, nàng lại muốn giết ngươi!”
“Nàng ta nếu đã thích mạng của ta đến vậy, ta sẽ cho nàng ta đến Diêm Vương Điện chờ ta trước! Tuy ta không muốn gây sự với hoàng gia, bất quá, con thỏ bị ép nóng nảy cũng có thể cắn người!”
Nói nghe thật có lý a,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1290953/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.