Trong thư phòng của Bùi Nhược Thần, ngay khi Cốc Vân rời khỏi, một thân ngân bạch áo choàng bước ra từ sau bình phong, hé ra khuôn mặt mị hoặc lòng người, nhẹ nhàng cười nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi thiếu, ngươi như vậy thật quá cô phụ mỹ nhân tâm ý đi?”
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn lướt qua đóa hồng mai, “Dù thế nào cũng không bì kịp với loại yêu nghiệt như ngươi.
”
Nam nhân được gọi là yêu nghiệt nhếch miệng cười, tuyệt không hổ thẹn nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi đây là ghen tị ta hời hợt, lại cư nhiên mĩ hơn ngươi?”
“Hừ, ai hiếm lạ! Còn có, mời ngươi nhớ kỹ, ta là nam nhân, không cần dùng từ “mĩ” để hình dung, ngươi không phân biệt được trống mái thì thôi, đừng có kéo theo ta!”
“Ai nha, công tử hai mặt của chúng ta tức giận sao? Hiếm có a, có thể làm cho Bùi đại thiếu luôn ôn hòa lộ ra sắc mặt khác cũng thật sự là một loại thành tựu a!”
Bùi Nhược Thần liếc ngang qua, cái khuôn mặt yêu nghiệt này, mới đích thực là kẻ hai mặt, luôn lấy bộ mặt khác xuất hiện trước mặt người khác, nhưng khi một mình đối mặt với hắn lại luôn khoe bộ mặt yêu nghiệt này để chọc giận hắn.
Rõ ràng ngũ quan không kém Bạch Mai công tử là bao, thậm chí ngay cả đóa hồng mai trên mặt cũng giống nhau, chính là, khuôn mặt hắn tinh xảo hơn, nhất là đôi mắt, rất mị hoặc lòng người.
Khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận như ngọc, mắt đen như hắc ngọc lóe ra ánh sáng mị hoặc lòng người, miệng cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1291109/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.