"Sao cô lại ở đây? Còn hút thuốc?" Tòng Thanh Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Mộng Hàm, cùng cô quan sát cảnh sắc thành thị.
Lương Mộng Hàm chỉ cười cười với cô, vẫn mang vẻ không đứng đắn không ràng buộc như cũ: "Bác sĩ Tòng muốn một điếu chứ?"
Tòng Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu: "Tôi không có thói quen hút thuốc, hơn nữa hút thuốc lá đối thân thể cũng không tốt."
Lương Mộng Hàm nghe xong, ngược lại là hung hăng hít một hơi, sau đó một đoàn khói mờ mờ ập đến. Cô như đang đùa giỡn Tòng Thanh Vũ vậy: "Bác sĩ Tòng đang nhắc nhở tôi sao?"
"Cô cho là như vậy cũng được, dù sao nghe có lọt hay không cũng không liên quan đến tôi."
Lương Mộng Hàm nheo mắt, cong khóe miệng, lời nói thoát ra như đang trêu chọc cô: "Haha, bác sĩ Tòng khi còn bé nhất định là đứa trẻ ngoan, siêu —— cấp —— nghe lời mẹ." Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ siêu cấp , giống như đứa trẻ nói với người lớn về một chuyện mới lạ vậy.
"Đúng vậy đó, siêu —— cấp —— nghe lời." Lương Mộng Hàm cố ý giả giọng đáng yêu làm tâm tình Tòng Thanh Vũ đang không tốt cũng nhịn cười không được, cô học cách nói chuyện của Lương Mộng Hàm để trả lời.
Tòng Thanh Vũ thổi khí nhìn phong cảnh, Lương Mộng Hàm tiếp tục hút thuốc của mình. Cô rất hưởng thụ không khí yên tĩnh cùng khoan thai này trong chốc lát, sau đó cô hỏi: "Cô vẫn phải trả lời vấn đề của tôi, sao lại ở đây? Không phải bây giờ cô nên canh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-sau-tua-bien/249725/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.