Tòng Thanh Vũ cảm giác mình như đang bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, cuống họng khô khốc như chứa đầy cát. Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có giọt nước rơi lên khuôn mặt mình, có điều rất kỳ lạ, giọt nước rơi xuống kia không hề lạnh, mà có độ ấm. Cô vừa mở nửa con con mắt, một giọt nước lại trùng hợp rơi xuống khóe mắt cô.
Một khuôn mặt người đang khóc thút thít cứ như thế xuất hiện trước mắt cô, thì ra giọt nước rơi xuống mặt mình chính là nước mắt. Tòng Thanh Vũ cố chịu cái cảm giác đau đớn nơi cuống họng: "Thư Hàm?"
Lương Thư Hàm đang khóc đến nước mắt giăng đầy nghe thấy giọng nói của cô, lại thấy cô tỉnh lại, không kìm được vui mừng, liền khóc thút thít cũng quên mất. Em lau nước mắt: "Bác sĩ Tòng, chị tỉnh rồi sao?"
Hiện tại nói nhiều một câu đối với Tòng Thanh Vũ đều là một cực hình, cô vô lực gật đầu. Rồi sau đó, cô nhìn xung quanh, đây là một nhà kho cũ kĩ, đại khái là đã bỏ hoang từ lâu, lúc sáng khi hít thở cảm giác trong không khí đầy bụi bặm. Cách đó không xa trước cửa sổ bụi bặm đang chậm rãi chuyển động trong không khí, ánh sáng có phần yếu ớt xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong.
"Là Trịnh Dương mang em đến chỗ này sao?" Tòng Thanh Vũ hỏi, cô nhớ tới trước khi mình hôn mê Trịnh Dương có nói, thì ra người bạn mà ông ta nói, chính là Lương Thư Hàm.
Lương Thư Hàm nói chuyện còn mang theo giọng mũi: "Không biết." Em hít mũi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-sau-tua-bien/249852/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.