Khi bắt đầu kể một câu chuyện tình yêu, tác giả thường hay nói: “ Tháng ba hoa đào nở.” Chắc có lẽ cũng bởi tháng ba tượng trưng cho mùa xuân, mùa của lộc non đâm chồi, mùa của vạn vật sinh sôi.
Tình yêu mà đi kèm với mùa xuân đa phần là tình yêu đẹp, rất đẹp, sao có thể không đẹp cho được.
Thành phố Giang Bắc lúc này cũng đang là tháng ba. Thế nhưng giờ phút này đây, tại nơi đây, hoa vẫn nở, chim vẫn hót mà sao không khí lại ảm đạm thê lương đến nhường này.
À, tất nhiên, không khí đâu thể gắn liền với bốn chữ ảm đạm thê lương. Thứ thực sự liên quan đến ảm đạm thê lương chỉ có thể là tâm trạng con người, hay nói chính xác hơn là tâm trạng của tôi bây giờ.
Nhắc đến bây giờ, tôi quả thực không hài lòng với hiện trạng của mình bây giờ. Biết nói sao đây nhỉ? Tôi xáo nhào đống từ vựng để tìm từ miêu tả thích hợp. Xui xẻo quá mức hay cực kỳ xui xẻo đâu thể nói hết hai chữ bây giờ.
Nói về vận xui của tôi ấy hả? Phải bắt đầu từ đâu đây ta? Bắt đầu từ nửa tiếng trước khi tôi vô tình vấp phải cục đá và ngã lên đống sành? Hay là từ hôm qua khi tôi ăn phải gói mì thiếu gói gia vị?
À, mà có khi còn lâu hơn, từ hai năm trước chẳng hạn, khi tôi tình cờ phát hiện tên mình đính kèm trong giấy tờ hôn ước.
Mặc dù mấy năm nay tôi sống thoải mái vô tư, sớm đã quên mất hôn ước là cọng hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-sinh-tam-the-dao-van-tinh-thien/2583349/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.