Bộ phim kết thúc, Phó Đình Xuyên không vội vã trở về, mà lại lái xe đến cửa công viên Triều Dương, tắt máy.
Anh xuống xe, đi sang phía bên Khương Điệu, thay cô mở cửa xe rồi nói:“Đi dạo một lát đi.”
Khương Điệu nhanh nhẹn nhảy xuống, không ngờ lại lao vào lòng anh.
Phó Đình Xuyên mỉm cười, thuận tay ôm cô lại, nghiêng người lấy khăn quàng cổ cô vắt trên ghế rồi đóng cửa lại.
Khương Điệu đứng ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình:“Anh có muốn mang khẩu trang không, ở đây không phải không có ai đâu?”
Cho dù là đêm tối, anh vẫn anh tuấn như vậy, cô cũng không muốn cho người ta nhìn thấy.
Ánh mắt cô lấp lánh như thế khiến người ta khó lòng từ chối.
Phó Đình Xuyên lấy một chiếc khẩu trang màu đen trong túi ra, ngoan ngoãn đeo vào.
Anh tự nhiên cầm cô tay, đi về phía trước.
Ánh đèn đường mờ mịt chiếu rọi trên mặt đất, mấy bông tuyết trắng lấp lánh như cát vàng
Đi dạo vài bước, Khương Điệu đột nhiên dừng lại, lắc lắc đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hỏi anh:“Tay để ngoài thế này có lạnh không anh?”
“Ừ, lạnh không?” Anh nắm chặt tay cô, hơi lạnh rồi.
“Em có cách này,“ Cô cười hì hì, nhân lúc anh còn chưa phản ứng kịp thì kéo tay anh cho vào trong túi áo khoác: “Như thế sẽ không sợ lạnh nữa“.
“Có thấy thông minh không?” Cô lúc lắc đầu.
“Ừ –” Âm cuối kéo dài ra, như thể anh cũng vô cùng đồng ý.
Hai người không nhắc lại nữa, cứ thế nhất trí hành động, sóng vai bước tiếp.
Trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511811/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.