Lúc ánh mắt không nhìn thấy rõ, các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn gấp trăm lần.
Giống như lúc này đây.
Hơi thở của người kia nóng rực, chậm rãi lướt qua hai mày, lướt xuống rồi dừng lại nơi chóp mũi......
Hai chóp mũi cọ vào nhau, hơi lạnh.
Anh cách cô một khoảng rất gần, rất rất gần, một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.
Bóng dáng người kia chỉ là một màu đen, đầu gối đặt trên đùi cô, gần sít, không một khe hở.
Hô hấp của anh càng ngày càng nặng, giống như một chó săn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn con mồi.
Khương Điệu cắn môi dưới, tim đập càng lúc càng kịch liệt, cả người bất giác run lên.
Có hơi sợ hãi, có chút khẩn trương, cô có phải làm gì không? Chạy trốn? Đẩy ra?
Thật lâu sau đó, Phó Đình Xuyên vẫn không có động tác tiếp theo.
Không gian yên ắng, chỉ có hô hấp của hai người.
Bàn tay anh đặt trên tường hơi run nhẹ, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì.
Nỗi lòng dần bình ổn, Khương Điệu há miệng muốn nói câu gì đó, cô thử gọi anh:“Phó tiên sinh......”
“Ừ.” Tiếng của cô khiến Phó Đình Xuyên tìm về chút lý trí còn lại.
Trả lời bằng giọng mũi, chỉ một chữ, lại khiến người nghe thêm căng thẳng.
Khương Điệu chần chờ: “Tư thế này có phải là quá nhanh không ạ......”
Anh nghiêng đầu như đang suy nghĩ, một làn hơi thình lình lướt qua, làm cho ai kia vừa mới hoàn hồn lại trở nên cứng ngắc.
Chóp mũi của anh chạm vào vành tai cô.
“Thế nào mới không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511819/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.